Sau khi Đào Hương Vi đưa con gái về nhà, trong lòng vẫn luôn cảm thấy thấp thỏm không yên.
Cô đang nghĩ đến những câu nói kia của Nguyễn Cao Cường, không phải anh nói muốn quay lại là quay lại, Đào Hương Vi cho rằng những lời anh nói cũng chỉ là mấy lời linh tinh, không đáng để tâm.
Thế rồi cô lại nghĩ đến chuyện, Nguyễn Cao Cường nói Phạm Văn Đồng cố ý đặt bẫy anh, muốn gán cho anh tội danh rửa tiền là thế nào?
Vốn dĩ bộ phim mà cô muốn đóng là một phim hài, đúng là Phạm Văn Đồng đã giới thiệu cho cô bộ phim kia, thế nhưng cô đâu có biết rõ người đầu tư cho bộ phim đó là những ai?
Đào Hương Vi không thể tiếp thu được những lời mà Nguyễn Cao Cường nói, cô không tin Phạm Văn Đồng sẽ làm ra loại chuyện đó.
Nghĩ vậy cô lập tức gọi điện thoại hẹn gặp mặt Phạm Văn Đồng, đến khi hai người gặp nhau nhất định cô phải hỏi cho rõ ràng mới được.
Lúc này tâm trạng của Phạm Văn Đồng đang rất không tốt, anh ta không nghĩ tới chuyện Nguyễn Cao Cường chỉ bị tóm vào cục cảnh sát ngồi mấy hôm là đã được thả ra, tội danh rửa tiền cũng được kết án là oan uổng.
Anh ta là người biết rõ đầu đuôi toàn bộ sự việc, cũng biết rất rõ Nguyễn Cao Cường không có tội, thế nhưng anh ta vẫn cảm thấy khó có thể tiếp thu được chuyện Nguyễn Cao Cường bình yên vô sự như thế.
Thế nhưng cũng phải nói rõ, chuyện lần này đã đập cho tập đoàn Nguyễn Cao một đòn không nhẹ chút nào.
Nguyễn Cao Cường bị cục cảnh sát giữ lại hỏi cung mấy ngày liên tiếp làm ảnh hưởng lớn đến danh dự và uy tín của tập đoàn Nguyễn Cao.
Lúc Phạm Văn Đồng nhận được điện thoại hẹn gặp mặt của Đào.
Hương Vi, nghe giọng điệu có chút trầm thấp của cô, anh ta thâm nghĩ liệu có phải Đào Hương Vi đã nghe được chuyện gì rồi không?
Nơi mà Đào Hương Vi hẹn gặp Phạm Văn Đồng, chính là quán trà lần trước anh ta giới thiệu cho cô quen đạo diễn Lý kia.
“Nghĩ gì mà hôm nay lại mời anh đi uống trà thế này?” Phạm Văn Đồng vừa bước vào đã nở nụ cười hỏi.
Đào Hương Vi nhấc mí mắt nhìn anh ta một cái, cô không hề nhìn ra bất cứ đầu mối nào từ trên người Phạm Văn Đồng.
“Có một số việc em muốn gặp mặt anh hỏi cho rõ ràng.”
Sau khi Phạm Văn Đồng ngồi xuống, ghé sát về phía Đào Hương Vị, âm thầm đánh giá cô một chút, rồi cười hỏi: “Chuyện gì thế? Sao lại nghiêm túc thành như vậy?”
Đào Hương Vi khẽ chuyển tầm nhìn qua chỗ khác một lát, đổi diện với anh ta trong khoảng cách gần như vậy làm cô thấy không được tự nhiên cho lắm: “Lúc anh giới thiệu cho em quen đạo diễn Lý của bộ phim kia, anh có biết có những ai là nhà đầu tư không?”
Cô vừa nói vừa nhìn chăm chằm vào Phạm Văn Đồng không hề chớp mắt, muốn xem phản ứng của anh ta sẽ thế nào khi nghe mình hỏi như vậy.
Vẻ mặt của Phạm Văn Đồng không hề có sự khác biệt so với trước đó, có khác cũng chỉ là anh ta khẽ nhăn mày, rồi nói: “Nói thật nhé, chuyện này lần này là do anh làm việc không chu đáo. Anh chưa tìm hiểu rõ ràng bối cảnh của những nhà đầu tư kia, không biết bọn họ muốn mượn bộ phim này để rửa tiền. Nếu không chắc chắn anh sẽ không bảo em đi đóng bộ phim này”
Anh ta còn bày ra dáng vẻ ảo não, tiếp tục nói: “Nếu không là do anh quá tin tưởng đạo diễn Lý kia cũng sẽ không phạm phải loại sai lâm này. Lần này xem như anh nhận được một bài học nhớ đời, sau này cho dù có quen biết người ta đến mấy, anh cũng sẽ không tin tưởng họ một cách dễ dàng như thế”
Đào Hương Vi thấy anh ta vừa tự trách vừa nhận lỗi về mình, cảm thấy xem ra anh ta cũng không hề hay biết chuyện sau đó.
“Anh cũng là bị đạo diễn Lý lừa sao?” Cô hỏi.
Lúc này Phạm Văn Đồng lập tức bày ra dáng vẻ buồn bã, thất vọng bảo: “Không sai, uổng cho khoảng thời gian trước anh còn tin tưởng ông ta như vậy. Nếu đợt đó anh không có cảnh phải quay, có lẽ anh cũng đã tham gia diễn bộ phim này”
Đào Hương Vi vẫn có chút nghỉ ngờ hỏi: “Những nhà đầu tư kia…”
“Hương Vị, anh biết lần này là anh hại em bị cuốn vào trận sóng gió này, diễn phim không thành còn suýt chút nữa phải vào cục cảnh sát.
Anh đã cảm thấy rất hối hận rồi, anh thề là anh không quen biết những nhà đầu tư kia, cũng không hề biết chuyện bọn họ muốn rửa tiền” Lúc nói những lời này, vẻ mặt anh ta trở nên vô cùng nghiêm túc.
“Nếu như em không tin, anh có thể thề, hoặc là… Chúng ta cũng có thể đi tìm đạo diễn Lý, tìm những nhà đầu tư kia để đối chất'” Biểu hiện trên mặt Phạm Văn Đồng không hề thay đổi, anh ta bày ra dáng vẻ không sợ Đào Hương Vi nghỉ ngờ mình.
Đào Hương Vi cảm thấy hơi đau đầu, chuyện lần này cô sẽ tạm tin Phạm Văn Đồng, bởi vì nếu như anh ta đúng là người đã làm ra những chuyện kia, chắc chắn sẽ không dám đi đối chất với cô.
“Chỉ cần không phải anh là tốt rồi…” Cô nhỏ giọng nói, Đào Hương Vi cảm thấy thà rằng tình nguyện tin tưởng Phạm Văn Đồng cũng không muốn tin tưởng mấy lời Nguyễn Cao Cường từng nói.
Biết đâu Nguyễn Cao Cường muốn gây xích mích giữa cô và Phạm Văn Đồng, để cho bọn họ ngay cả làm bạn cũng không làm được.
Phạm Văn Đồng thấy rốt cục Đào Hương Vi cũng gỡ xuống sự hoài nghỉ đối với mình, chút ánh sáng u ám trong mắt anh ta khẽ lóe lên, tỏ ra vô cùng cảm thông nói: “Thật ra anh biết tại sao em không tin anh, đổi lại nếu việc này xảy ra vớ anh, anh cũng sẽ làm như thế”
Đào Hương Vi nâng mí mắt nhìn về phía anh ta: “Bây giờ nói rõ ràng là tốt rồi” Sau đó cô đứng lên bảo: “Hôm nay em còn có chút việc, không thể tiếp tục uống trà với anh nữa, lần sau em sẽ mời anh ăn cơm”
“Không không, anh mới là người phải xin em tha thứ mới đúng, anh mới là người nên nhận lỗi với em mới phải.”