Cô cứ luôn cảm thấy lúc này anh như một con báo săn đang ra sức chờ lao đi, đối diện với cô như đang rình mồi.
Lúc Nam Thùy Dương tỉnh lại rồi nhìn thấy y tá mặc áo blouse trắng ở bệnh cạnh, cô ta nỉ non một câu theo bản năng: “Trên thiên đường cũng có y tá à?”
Đầu óc cô ta còn chút hỗn độn, nhưng cô ta nhớ rất rõ chuyện mình đã hạ độc vào đồ uống của mình để cùng vi đồng quy vu tận với Đào Hương Vi.
Tất nhiên cô ta cho mình đã chết, lên thiên đường rồi.
Y ta nghe được giọng nói của cô ta, nhưng không nghe rõ được lời cô ta: “Cô tỉnh Vậy thì cô không sao nữa. Chúng tôi đã rửa ruột cho cô, sau này cô đừng làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa!”
Y tá đã chừng bốn mươi, nhìn con người tự sát vì tình này, vẫn không kìm được mà khuyên một câu.
Rửa ruột?
Nam Thùy Dương nghe như thế thì ngồi bật dậy, hô hấp trở nên dồn dập: “Bà bảo sao? Tôi chưa chết sao?”
Y tá nhìn cô ta nói: “Vốn dĩ là cô sắp đi gặp Diêm Vương rš may được cứu chữa đúng lúc, nên cô không có chuyện gì nữa.”
*Tôi không sao?” Nam Thùy Dương không thể tin được. Cô ta không chết thành công?
Ngay sau đó, cô ta bắt lấy ống tay áo của y tá, vội vàng hỏi: “HDV đâu? Cô ta đã chết rồi sao?”
*Ý cô nói là người cùng được đưa vào đây với cô à? Cô ấy cũng đã được cứu!” Ngụ ý chính là cũng không chết.
“Không chết… Đào Hương Vi cũng không chết…” Nam Thùy Dương không ngừng lặp lại những lời này, đột nhiên không khống chế được cảm xúc, gạt hết toàn bộ những thứ trên bàn nhỏ bên cạnh xuống đất.
“Vì sao? Ai cho các người cứu? Bọn ngu ngốc đáng chết các người! Tôi không cần các người cứu, tôi uống thuốc độc là để không sống nữa. Ai cho các người xen vào chuyện của người khác?”
Quan trọng nhất là Đào Hương Vi chưa chết!
Suýt chút nữa thì y tá bị mấy thứ đó văng trúng, bà ấy lùi ra sau vài bước theo phản xạ có điều kiện: “Tuổi cô còn trẻ như vậy, vì sao cô lại không muốn sống nữa?” Bà ấy cũng nói một câu, muốn khuyên nhủ Nam Thùy Dương.
“Chồng của tôi cũng bị con ả đê tiện kia đoạt mất rồi, tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa?” Nam Thùy Dương bật khóc lớn, khóc một lát rồi lại nghĩ đến cái gì đó, ngẩng đầu lên nhìn y tá, hỏi: “Nguyễn Cao Cường đâu? Anh ấy đang ở đâu?”
Không phải anh ấy đang ở với Đào Hương Vi chứ?
*Ý cô nói là sếp Nguyễn?”
“Đúng. Tôi muốn gặp anh ấy, bà gọi anh ấy đến đây ngay đi!” Nam Thùy Dương phụng phịu ra lệnh.
Không đợi y tá đáp lại, một bóng hình người đàn ông cao lớn đã xuất hiện ở cửa: ‘Không cần gọi, tôi đến rồi!”
Nam Thùy Dương quay đầu, nhìn thấy anh, trong mắt cô ta hiện lên một tỉa vui mừng. Anh ấy vẫn quan tâm đến sống chết của cô ta, phải không?
“Cao Cường… Cô ta nhỏ giọng gọi tên anh, trong mắt toàn hình bóng anh.
Nguyễn Cao Cường phất tay ra hiệu cho y tá đi ra ngoài trước, sau đó anh lập tức đi đến, ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường, hai chân dài tùy ý gác lên cùng một chỗ.
Anh nhìn thẳng Nam Thùy Dương, khuôn mặt bình tình nhìn không ra vui giận, giọng nói có chút lạnh lùng: “Cô rất muốn chết?”