“Cô nhìn cô bây giờ đi, cô nói mình không có bệnh sao?”
“Tôi không hề có bệnh! Anh tới đón tôi ra ngoài đúng không?” Nam Thùy Dương biết rõ anh đã vô tình với mình, nhưng trong mắt vẫn hiện lên vẻ chờ mong.
“Nếu anh không đón tôi ra ngoài, tôi sẽ chết luôn ở đây!” Cho nên cô ta đang dùng tính mạng mình để uy hiếp anh ta sao?
Nguyễn Cao Cường híp đôi mắt phượng lại, nói thật, chưa từng có ai dám uy hiếp anh ta cả, lại còn dùng cái chết để uy hiếp.
“Cô muốn ra ngoài sao?” Giọng điệu anh ta rất nhẹ nhàng.
“Đúng, tôi muốn đi ra ngoài!” Nam Thùy Dương tự nhận mình rất tỉnh táo, căn bản không phải bệnh tâm thần.
Nguyễn Cao Cường thấy dáng vẻ chật vật này của cô ta, đáy mắt còn có chút điên cuồng chưa tan đi, nếu tiếp tục để cô ta ở lại đây, có thể cô ta sẽ thật sự tự sát.
“Cũng không phải không thể đưa cô ra ngoài, cô ký vào thỏa thuận ly hôn đi, sau khi rời khỏi đây sẽ làm chứng nhận ly hôn luôn” Kiện tụng ly hôn cần rất nhiều thời gian, nếu hiện tại cô ta gật đầu, vậy bây giờ có thể giải trừ mối quan hệ hôn nhân này.
Nam Thùy Dương giật mình nhìn người đàn ông đối diện, hóa ra anh ta mang theo điều kiện này mới đến.
“Cao Cường anh… Sao anh có thể ép tôi như vậy?” Nam Thùy Dương cảm giác trái tim mình giống như xé nứt thành từng mảnh, nỗi oán hận như sắp nhấn chìm nội tâm.
Tới bây giờ, anh ta vẫn ép cô ta kí giấy ly hôn!
Mặt Nguyễn Cao Cường không cảm xúc, làm như không nghe thấy lời của cô ta, lạnh lùng nói: “Ký tên vào giấy ly hôn hay tiếp tục ở đây tiếp nhận ¡, cô chọn đi”
Dáng vẻ bây giờ của anh ta giống như đang ban một đặc ân lớn lao cho mình!
Nam Thùy Dương nắm chặt nắm đấm, cả người run lên, dường như: đang tức giận, cũng vô cùng tuyệt vọng.
Cô ta không nói một lúc lâu, trong mắt ngập tràn vẻ không cam lòng.
“Nếu như cô chưa nghĩ ra, vậy ở đây ngẫm lại đi” Nguyễn Cao.
Cường không kiên nhẫn với cô ta lầm, xoay người muốn rời khỏi đây.
“Tôi ký!” Nam Thùy Dương cuối cùng cũng lên tiếng, lớn tiếng nói: “Tôi đồng ý ly hôn, anh phải đưa tôi ra ngoài!”
Không ngờ cuối cùng cô ta vẫn thỏa hiệp, cô ta muốn tự do, không thể trở thành người điên nhốt ở đây được.
Bước chân của Nguyễn Cao Cường hơi sững lại, trên mặt không hề gợn sóng, vẫn lạnh lùng như vậy.
Anh lập tức nói với Mộ Dung Bạch: “Đưa giấy thỏa thuận ly hôn cho cô ta”
Đồng tử Nam Thùy Dương bỗng nhiên co lại, lúc nào anh cũng mang theo thứ này, chỉ vì muốn ly hôn với cô ta sao?
Mộ Dung Bạch lập tức lấy tờ giấy thỏa thuận ly hôn mình luôn chuẩn bị trong túi, lúc nào cũng có thể lấy ta, để trước mặt Nam Thùy Dương, sau đó đưa thêm một cái bút để ký tên.
Nam Thùy Dương nhìn giấy thỏa thuận ly hôn trước mắt, cô ta từng xé rất nhiều bản rồi, lân này đúng là không thế không ký được!
Cô ta không nhịn được nghĩ, có phải Nguyễn Cao Cường cô ta đến đây, sau đó lại ép mình ly hôn không?