Nguyễn Cao Cường buông tay: “Vốn dĩ còn muốn trông cậy vào anh, xem ra bây giờ chỉ có thể tự dựa vào chính mình đi tìm Hà Hàm Bội nói chuyện thôi”
“Vì sao anh cứ nhất định phải lấy lại hợp đồng của Hương Vĩ? Hiện giờ không phải tài nguyên của cô ấy rất tốt sao?” Lâm Hương Giang cho rằng Đào Hương Vi sẽ vui vẻ để anh ta lấy lại hợp đồng.
Nguyễn Cao Cường đứng lên nói: “Đúng là tài nguyên của cô ấy rất tốt, bận đến nỗi ngay cả con gái cũng mặc kệ, cô ấy là người đã có gia đình, không cần phải làm việc nhiều như vậy, anh cũng không phải là không nuôi nổi mẹ con cô ấy”
Anh ta nói xong định rời đi, Lâm Hương Giang lại vội vàng nói: “Anh đã đăng kí kết hôn cùng cô ấy rồi sao? Hiện giờ cô ấy là vợ hợp pháp của anh sao?”
Sắc mặt Nguyễn Cao Cường hơi trầm xuống, cứng rắn phun ra hai chữ: “Không phải Lâm Hương Giang không khỏi cảm thấy buồn cười: “Vậy thì anh dựa vào cái gì mà nói cô ấy là người đã có gia đình chứ?”
Nguyễn Cao Cường nheo mày lại, dáng vè thản nhiên nói: “Cô ấy có người yêu, có con gái, sao lại không phải là người có gia đình chứ?
Huống hồ sớm hay muộn thì bọn anh cũng sẽ đăng kí kết hôn thôi”
“Vậy chờ sau khi anh đăng kí kết hôn rồi hấy nói, bằng không nếu như cứ như vậy kết thúc hợp đồng của cô ấy, cô ấy sẽ càng thêm ghét anh, cách xa anh hơn” Cô vô cùng hiểu Đào Hương Vi vì sao lại không chịu về nhà, nhìn thấy anh ta chỉ cảm thấy tức giận.
“Anh mặc kệ cô ấy nghĩ thế nào, chỉ sợ là ngay cả con gái mình mà cô ấy cũng quên rồi thôi!”
Nguyễn Cao cường tức giận hừ một tiếng, sau đó nhanh chóng rời đi Hiển nhiên những lời cô nói không lọt tai anh †a, anh ta cũng không muốn nghe thêm nữa.
Lâm Hương Giang bất đắc dĩ thở dài một hơi, anh ta cố chấp đến nỗi không ai khuyên nổi “Em thở dài cái gì?” Khi thấy hai anh em họ to tiếng, Hà Tuấn Khoa vẫn luôn im lặng, hiện tại mới hỏi cô.
“Em thở dài vì anh đấy, với tính cách này của anh ấy khó mà có thể cưới chị dâu về được.”
Khóe môi Hà Tuấn Khoa khẽ cong lên: “Em đã gọi cô ấy là chị dâu rồi, nói như vậy em cũng đâu có để ý đến cái tờ giấy chứng nhận kết hôn của bọn họ đâu chứ”
“Làm gì có cô gái nào không để ý tới cái đó chứ.
“Vậy em thì sao? Em cũng để ý sao?” Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt trở nên sâu thắm.
Lâm Hương Giang quay đầu đối diện với ánh mắt thâm thúy của anh, không nghĩ ngợi nhiều bèn trả lời: “Đương nhiên”
Anh bình tĩnh nhìn thắng vào mắt cô, im lặng vài giây rồi thấp giọng hỏi: “Em… có có đồng ý cùng anh lãnh giấy chứng nhận không?”
Trái tìm Lâm Hương Giang đột nhiên đập lố một nhịp, cảm giác linh hồn như bị anh lấy đi, trong lòng đã có một đáp án rõ ràng nhưng lại cố Ý giả ngốc: “Chứng nhận cái gì? Anh vẫn chưa có bắng tốt nghiệp sao?”
Người đàn ông nắm lấy cảm cô, không hề chớp mắt nhìn thẳng vào mắt cô: “Thứ anh nói là giấy chứng nhận kết hôn, em có muốn lãnh cùng anh không?”
“Hung dữ như vậy, anh muốn ép hôn sao?” Cô có chút bưồn cười hỏi.
“Em cũng biết hiện giờ anh không có cách nào quỳ gối cầu hôn em, cũng không có chuẩn bị được gì, anh chỉ muốn em cho anh một đáp án để anh yên tâm”
Lâm Hương Giang bĩu môi nói: “Ai bảo anh quỳ gối hay chuẩn bị cái gì để cầu hôn chứ?” Chia lyrồi quay lại nhiều lần như vậy, cô thật sự có cảm giác họ đã là vợ chồng từ lâu rí Căn bản không hề để ý đến cái gọi là cầu hôn hay hôn lễ gì đó, chỉ có thể đơn giản lĩnh một giấy chứng nhận kết hôn là tốt rồi.
Cô choàng tay ôm lấy cổ anh, dán sát vào mặt anh nói: “Đồ ngốc, em không lãnh giấy chứng nhận kết hôn với anh thì còn có thể lãnh cùng ai đây?
Ánh mắt Hà Tuấn Khoa thoáng trầm xuống “Ai biết được là em có ghét bỏ anh hay không chứ?”
“Nếu như em ghét bỏ anh thì anh cho rằng em vẫn còn ở đây sao? Em còn ở đây để cùng anh luyện tập mỗi ngày sao?”
Người đàn ông này chính là muốn nghe cô nói những lời dễ nghe, cô nhìn thấy khóe môi anh khế cong lên một nụ cười Cánh tay anh duỗi ra, ôm trọn cô vào lòng, thấp giọng nói: “Chờ tới khi hai chân anh có thể hoàn toàn đứng lên thì chúng ta đi lãnh giấy chứng nhận kết hôn nhé?”
“Được thôi.. Thật ra cô muốn nói không cần chờ, bất cứ lúc nào cũng có thể, nhưng cô biết tính cách anh, cho dù cô không ngại, nhưng anh vẫn muốn giao bản thân mình cho cô một cách hoàn hảo nhất Âm thanh cuối cùng của cô biến mất trong nụ hôn của anh, anh áp môi xuống chạm vào môi cô, hơi thở hai người giao thoa, hô hấp cũng vô thức trở nên ồn dập.
Hôn nhau một lúc, anh trực tiếp nâng cô lên, để cô ngồi trên đùi anh, cô nhịn không được mà thấp giọng kêu lên Bởi vì ngồi trên đùi anh, lúc này biến thành cô nhìn anh từ trên xuống, chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt đen láy nóng rực của anh, giọng nói anh có chút khàn khàn: “Anh muốn em, ngay bây giờ…”
Lời anh vừa nói ra, cô lập tức có thể cảm nhận được sự thay đổi ở thân dưới của anh, trongnháy mắt mặt cô đỏ lên, cản nhẹ môi, xấu hổ đến nỗi không dám mở miệng.
Nhìn thấy dáng vẻ ngại ngùng của cô, anh không khỏi thấp giọng cười: “Giữa chúng ta có gì mà xấu hổ” Nói rồi anh giữ lấy gáy cô, lại một lần nữa ngẩng đầu, mạnh mẽ hôn cô.
Cô không có cách nào cự tuyệt anh, cũng không thể cự tuyệt nổi, dần dần trở nên trầm mê trong nụ hôn sâu của anh…
Chiến đấu một hồi khiến cô có chút choáng ngợp.
Sao thế? Em mệt sao?” Hà Tuấn Khoa cúi đầu ghé sát vào tai cô, khẽ vén sợi tóc vương trên má cô.
Lâm Hương Giang ghé vào sô pha, mái tóc đen dài của cô xõa xuống bờ lưng trắng nốn tạo thành một hình ảnh thật đẹp mắt và quyến rữi “Anh… sao anh lại dã man vậy chứ?” Cô thật sự rất mệt mỏi, tức giận lên án anh.
Anh cười khẽ: “Là do em quá coi thường anh, hai chân của anh tuy là vô dụng rồi nhưng vẫn chưa hoàn toàn tàn phế” Nghĩ tới vết thương vừa mới lành của cô anh đã vô cùng kiềm chế rồi Nghe ra ý tứ của anh, má cô khẽ ửng đỏ lên, oán trách trừng mắt nhìn anh.
“Đừng có nhìn anh bằng ánh mắt quyến rũ đấy, anh sợ mình không chịu nổi lại làm gì đó với em đấy”
“Ai quyến rũ anh chứ? Anh đừng có tự cho là mình đứng!” Cô đẩy anh ra, đứng dậy muốn đi tắm rửa cho sạch sẽ.
“Không đưa anh đi tắm cùng sao?” Anh buồn cười hỏi.
“Anh đợi đi” Ném xuống một câu này, sau đó cô vội vàng trốn đi, không dám tới gần anh nữa, đàn ông đều là động vật nguy hiểm.
Đào Hương Vi kết thúc buổi ghi hình sáng nay, dựa theo lịch trình, tiếp theo cô ta phải đi chụp ảnh tạp chí.
Trợ lý Lam Tịnh tới thông báo cho cô ta: “Chị Hương Vị, chị không cần vội, không cần chụp tạp chí nữa”
“Vì sao chứ?” Đào Hương Vi đang tấy trang và chuẩn bị thay trang phục.
‘Vẻ mặt Lam Tịnh có chút kỳ quái: “Em… em vừa mới nhận được thông báo, hợp đồng của chị không còn ở công ty giải trí Hà Thị nữa mà chuyển tới bên phía tập đoàn Nguyễn Cao rồi”
“Cô nói cái gì?” Đào Hương Vi vô cùng bất ngờ, không biết có phải cô ta nghe lầm rồi hay không?
“Tập đoàn Nguyễn Cao lấy lại hợp đồng của chị, hiện giờ chị là nghệ sĩ của tập đoàn bọn họ, không có liên quan tới Hà Thị nữa, cho nên lịch trình đã thông báo với chị đều sẽ thay đổi.”
Đào Hương Vi cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, hai tay lập tức nảm chặt lại, lửa giận dâng lên ngùn ngụt Nguyễn Cao Cường! Là anh ta ra tay!
Anh ta thật sự đã giành được hợp đồng!
Cô ta lập tức thay quần áo, tức giận rời khỏi đoàn làm phim.
“Chị Hương Vị, chị muốn đi đâu thế?”
“Đương nhiên là đi gặp ông chủ mới của tôi rồi” Đào Hương Vi bảo tài xế lái xe thẳng tới tập đoàn Nguyễn Cao.
Khi tới tập đoàn Nguyễn Cao, cô ta lại bị ngăn cản không được vào, bởi vì cô ta không có hẹn trước cho nên không thể gặp được Nguyễn Cao Cường.
Nhưng hiện giờ cô ta là nữ minh tinh đang hot cho nên nhân viên lễ tân đã chủ động gọi điện thoại tới thông báo cho tổng giám đốc.
Nguyễn Cao Cường đang xem hợp đồng của Đào Hương Vĩ và báo cáo lịch trình của cô ta, càng xem sắc mặt càng trở nên khó coi.
Lịch trình của cô ta trải dài tới sang năm, vậy mà còn có mặt mũi nói với con gái, quay phim xong sẽ ở cùng con một tháng!
Xem ra người phụ nữ này đã xem đoàn phim là nhà mình rồi, nào có chồ cho anh ta và con gái nữa đâu?
Tiếng điện thoại vang lên, anh ta khó chịu bắt máy: “Có chuyện gì?”