Lâm Hương Giang còn tưởng rằng con trai bị làm sao, nghe được tiếng kêu thì vội vàng chạy tới.
Mommy, mẹ xem này, đây là sao biển, sóng biển đánh lên!” Lâm Thanh Dương chỉ vào một con sao biển màu đỏ ở trên bờ, kinh ngạc nói.
Lâm Hương Giang cúi đầu nhìn kỹ, thật sự đúng là sao biển, thầm thở phào một hơi, cô còn tưởng rằng cậu bé xảy ra chuyện gì chứ.
“Mommy, nó còn có thể động đậy, nó còn sống!” Lâm Thanh Dương giữ lấy tay cô hưng phấn nói.
“Mẹ nói xem vừa rồi nó bị sóng biển đánh lên, còn sống là không kỳ lạ” Lâm Hương Giang cũng là lần đầu tiên thấy sao.
biển còn sống “Mommy, con muốn nuôi nó, có được không?
“Đương nhiên là được rồi” Sau đó cô nói: “Mẹ về tìm cái chai tới đây nhốt nó, con xem trọng nó.”
“Vâng, mommy mẹ nhanh lên” Cậu bé rất sợ sao biển sẽ chết.
Lâm Hương Giang nhờ Hoàng Kiều Liên để ý Lâm Thanh Dương, cô chạy về tìm cái chai.
Cô quay lại nhà bên này, hỏi nhân viên phục vụ tìm một cái bình thủy tinh, đang chuẩn bị tới bờ cát, đột nhiên nhìn thấy Tả Dạ đứng ở ngoài cửa phòng.
Cố Ngân Phương nói có chuyện quan trọng muốn nói với Hà Tuấn Khoa, cô cho.
rằng Tả Dạ cũng sẽ ở bên trong nói chuyện.
Cô biết Tả Dạ là người Cố Ngân Phương thích, chỉ là đến bây giờ bọn họ vẫn chưa kết hôn, vẫn là quan hệ vệ sĩ và cô chủ.
Cô có nghe nói, người nhà họ Cố đều không đồng ý cho Cố Ngân Phương gả cho một tên vệ sĩ.
Không tự chủ được mà đi qua đó, con người Tả Dạ cũng như cái tên, mỗi lần thấy.
anh ta gương mặt đều không có một chút sắc thái, như một lá bài Poker, rất lạnh lùng.
“Hi!” Lâm Hương Giang vẫy vẫy tay chào hỏi anh, không dám quá thân thiết, trên người người này luôn có một luồng sát khí khiến cho người ta sợ hãi.
“Có việc gì sao? Cô Giang?” Khi Tả Dạ nói chuyện gương mặt cũng không thay đổi.
Lâm Hương Giang nhếch môi cười gượng một tiếng: “Không có việc gì, chỏ là muốn hỏi một chút xem bọn họ vẫn chưa nói xong sao? Anh… Sao anh lại đứng ở đây?”
Chuyện gì mà như vậy quan trọng, ngay cả anh cũng không thể đi vào nghe?
“Tôi là vệ sĩ của cô ấy” Thân phận của anh là gì chỉ có thể làm chuyện đó, tất nhiên cũng chỉ có thể đứng ở cửa.
Thấy anh nghiêm túc như vậy, Lâm Hương Giang có chút khô miệng, không thể trò chuyện với anh nữa, đành phải mỉm cười nói: “Ồ, vậy tôi tới bờ cát bên kia trước”
Cô xoay người muốn rời đi, đúng lúc này cửa phòng mở ra, Hà Tuấn Khoa và Cố Ngân Phương đi ra.
“Lâm Hương Giang, đừng đi nhanh như vậy” Cố Ngân Phương nói.
Lâm Hương Giang nghe vậy thì quay đầu lại, nhìn thấy bọn họ đi ra, trực tiếp hỏi: “Các.
cậu nói chuyện xong rồi?”
“Ừm, xem như xong rồi, bây giờ tớ trả anh ấy lại cho cậu, ngại quá, quấy rầy hai người rồi” Cố Ngân Phương cảm thấy cực kỳ áy náy.
Nghe lời này của cô ấy, Lâm Hương Giang cho rằng bây giờ cô ấy phải rời đi, lại hỏi: “Hai người phải đi về sao?”
“Bây giờ trời đã tối rồi, buổi tối sóng biển lớn, ngày mai bọn tớ sẽ đi” Cố Ngân Phương quay đầu nhìn Hà Tuấn Khoa, cười hỏi: “Chúng tôi muốn tá túc một đêm ở đây, nhân tiện xem xem hòn đảo nhỏ anh mua cho Lâm Hương Giang đẹp như thế nào, anh sẽ không có ý kiến chứ?”
Hà Tuấn Khoa đi qua duỗi tay ôm lấy eo.
Lâm Hương Giang, không nhanh không chậm nói: “Vậy nữ chủ nhân của hòn đảo nhỏ cô ta muốn xem này có ý kiến hay không?”
“Lâm Hương Giang, cậu sẽ không tàn nhãn như vậy, bây giờ đuổi bọn tớ ra khỏi đảo chứ?” Cố Ngân Phương chuyển hướng trêu ghẹo cô.
“Không đâu không đâu, tớ cũng cảm.
thấy đêm nay hai người ở lại tương đối tốt, nếu như hai người rảnh, có thể ở đây thêm ấ Đông người cũng vui.
“Em lấy cái chai làm cái gì?” Hà Tuấn Khoa nhìn thấy bình thủy tinh trong tay cô, khó hiểu hỏi.
“Ai nha, suýt chút nữa thì em quên mất, em phải nhanh chóng đưa cái chai này cho Thanh Dương!” Cô võ cái trán một cái, sao lại quên mất việc này chứ?
Cô vẫy vẫy tay với anh vội vàng rời đi, lại bị anh duỗi tay giữ lấy bàn tay: “Vội gì chứ, anh đi cùng em”
Cô lại quên mất, anh đã nói chuyện xong, đầu óc cô đúng là càng ngày càng không tốt.
“Mọi người có muốn tới bờ biển nhặt vỏ sò không?” Lâm Hương Giang mời mọc Tả Dạ và Cô Ngân Phương.
Cố Ngân Phương mỉm cười nói: “Các cậu đi đi, tớ có chút say sóng, muốn nghỉ ngơi sớm một chút.”
vừa nói như vậy, Tả Dạ có chút lo lng, lập tức đi đến bên cạnh cô ấy: “Cô chủ, cô có ổn không?”
Cố Ngân Phương luôn luôn lấy hình tượng người phụ nữ mạnh mẽ lúc này lại đỡ trán, dáng vẻ rất yếu đuối trầm thấp nói: “Không thoải mái lắm”
Gương mặt Tả Dạ càng căng thẳng, rất lo lắng nói: “Tôi đưa cô đi nghỉ ngơi”
Ngay sau đó anh nhìn về phía Hà Tuấn Khoa nói: “Tổng giám đốc Khoa, làm phiền anh cho người đưa chúng tôi vào trong phòng”
Hà Tuấn Khoa liếc mắt nhìn Cố Ngân Phương một cái, chỉ sợ cô ta không phải say tàu, mà là…
Anh không nói thêm gì, gọi nhân viên phục vụ tới dẫn đường cho bọn hon.
Lâm Hương Giang thì thật sự cho rằng Cố Ngân Phương là vì say tàu nên không thoải mái, lễ phép nói một câu rồi để bọn họ đi nghỉ ngơi, sau đó kéo Hà Tuấn Khoa nhanh chóng tới bờ cát bên kia.
*“Mommy, tốc độ của mẹ là ốc sên sao?
Sao biển của con sắp chết rồi!” Nhìn mẹ khoan thai tới muộn, Lâm Thanh Dương hừ một tiếng.
“Nó không nhanh chết như vậy, bây giờ mẹ lập tức lấy nước biển, con thả nó vào.
trong chai.”
“Con đi lấy” Lâm Thanh Dương rất tích cực lấy cái chai trong tay cô, xoay người chạy đi.
“Con cẩn thận một chút, đừng chạy quá xa” Lâm Hương Giang không yên tâm dặn dò.
Nhưng vẫn chậm, khi Lâm Thanh Dương chạy tới lấy nước biển sắp chạy về, một cơn sóng biển lớn đánh tới, trực tiếp khiến toàn thân cậu bé ướt nước, cậu bé còn suýt chút nữa thì không đứng vững mà ngã xuống!
“Thanh Dương!” Lâm Thanh Dương thấy thế thì cả kinh lập tức chạy tới.
Đi đến trước mặt con trai, chỉ thấy cậu biến thành một con gà rớt vào nồi canh, từ đầu đến chân đều ướt!
“Momnry…” Cậu bé bẹp miệng, gương mặt ấm ức.
Hoàng Kiều Liên nhìn thấy cậu bé như vậy, vậy mà lại không chút khách sáo cất tiếng cười to: “Ha ha ha… Thanh Dương, con cũng quá thảm rồi?”
“Mẹ nuôi, mẹ không có lương tâm, không được cười con!”
“Rất xin lỗi, nhưng mà mẹ thật sự muốn cười.”
Lâm Hương Giang cũng có chút dở khóc dở cười: “Đừng đùa, mang sao biển của con quay về tắm rửa thay quần áo đi”
“Mommy, mẹ tiếp tục giúp con nhặt vỏ sò, tự con quay về tắm rửa là được” Cậu bé vẫn muốn rất nhiều vỏ sò xinh đẹp.
Lâm Hương Giang nhìn Hà Tuấn Khoa, anh mới nói xong chuyện công việc xong nên cần thả lỏng tâm trạng, cô muốn đi cùng anh.
Lâm Thanh Dương bắt sao biển xong thì ngoan ngoãn đi về, không quên dặn dò mommy nhặt nhiều vỏ sò một chút.
“Ai nha, chúng ta cũng chơi đủ rồi, phải đi về uống chút nước trái cây nghỉ ngơi nghỉ ngơi thôi.” Hoàng Kiều Liên vỗ vỗ vai Lâm Hương Giang: “Hương Giang, cậu và tổng giám đốc Khoa từ từ đi dạo, chúng tớ không quấy rầy”
Chỉ trong chớp mắt, bên bờ cát cũng chỉ còn có cô và Hà Tuấn Khoa “Muốn đi dạo một chút không?” Cô ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông anh tuấn đĩnh đạc.
Vừa dứt lời, bàn tay to lớn của anh duỗi tới cầm lấy tay cô, tiếng nói trầm thấp rơi xuống: “Đi”
Bọn họ nằm tay, chậm rãi bước đi ở bờ biển, nước biển không ngừng nảy lên, khẽ hôn lên chân bọn họ.
Gió biển quá lớn, gió đêm có chút lạnh, Lâm Hương Giang không nhịn được hắt xì một cái, cô giơ tay che cái mũi lại, ngay sau đó, trên người cảm thấy ấm áp.
Hà Tuấn Khoa cởi áo vest của mình khoác lên trên người cô, trên quần áo có độ ấm và một loại mùi hương gỗ tùng của anh.
“Buổi tối sẽ có chút lạnh, chú ý đừng để bị cảm” Anh nghiêm túc nói “Sao hả? Anh sợ em lây bệnh cho anh sao?” Cô cố ý nhón mũi chân, hai tay ôm lấy cổ anh.
Chỉ là giây tiếp theo, cô lại trừng lớn hai mắt nhìn thẳng ra phía sau anh, không biết nhìn thấy gì…