Nói xong, cô ta còn bắt đầu bóp cổ Đào Hương Vị, tự đích thân làm.
“Khụ khụ!” Vốn Đào Hương Vi đã vô cùng khó chịu, bây giờ lại rất khó thở.
Phục vụ quán cà phê thấy tình hình không ổn, vội vã báo cảnh sát, nếu trong quán cà phê có tai nạn chết người thì không hay rồi!
Đào Hương Vi rất muốn đẩy Nam Thùy Dương ra, nhưng cô thật sự không còn sức lực, lại phun ra một ngụm máu nữa, lập tức ngất xỉu Lúc xe cứu thương đến nơi, hai người đều đã ngã lăn ra đất, bất tỉnh nhân sự.
Lúc Nguyễn Cao Cường nhận được điện thoại từ bệnh viện, anh đang họp. Một vị trưởng phòng đang báo cáo tiến trình công việc với anh, bỗng anh đứng bật dậy, quát đầu bên kia di động một tiếng: “Anh nói sao?”
Nghe được lời bên trong điện thoại, vẻ mặt anh trâm xuống, sau khi ngất điện thoại thì đi một mạch ra khỏi phòng họp: “Cuộc họp tạm ngưng!” Sau khi ném lại lời này, anh biến mất.
Trong phòng hội nghị rộng rãi, tất cả mọi người đều không hiểu gì.
Có chuyện gì gấp sao?
Phải biết răng trước nay giám đốc Nguyễn của bọn họ đều lấy công việc làm trọng, chưa từng có chuyện bỏ lại bọn họ đi khỏi cuộc họp.
Lúc Nguyễn Cao Cường đến được bệnh viện, Đào Hương Vi vẫn đang nãm trong phòng cấp cứu.
“Có chuyện gì vậy?” Anh lạnh lùng nhìn Mộ Dung Bạch, người đến đây đầu tiên, hỏi.
Mộ Dung Bạch cũng chỉ mới vừa biết chuyện, lập tức báo lại ngay cho anh: “Nghe nói là cô Nam Thùy Dương hẹn gặp cô Đào, cô ta đã bỏ độc vào trong cà phê của cô Đào!”
Đồng tử Nguyễn Cao Cường co rút lại: “Cô ấy trúng độc?” Nam Thùy Dương dám ra tay với cô ấy?
Mộ Dung Bạch gật đầu, nói tiếp: “Không chỉ thế, nghe nói cô ta cũng tự hạ độc mình, muốn cùng đồng quy vu tận với cô Đào.”
“Đúng là điên rồi!” Nguyễn Cao Cường cũng không tin Nam Thùy Dương lại gây ra chuyện đó, trừ khi tinh thần cô ta không bình thường.
Liệu có phải là do anh ly hôn với cô ta, cô ta chịu không nổi kích thích, làm ra chuyện điên cuồng như vậy không?
“Cô ta bỏ độc gì?” Vẻ mặt Nguyễn Cao Cường đầy lo lắng, bàn tay †o bên người cũng không kìm được mà siết chặt.
“Tạm thời vẫn chưa rõ ràng, còn đợi bác sĩ cấp cứu xong mới biết được!” Mộ Dung Bạch nói.
Nguyễn Cao Cường ngẩng đầu nhìn về phía bảng đèn của phòng cấp cứu, hai hàng lông mày như dán lại thành một đường.
Cũng không biết đã qua bao lâu, sau khi bảng đèn ngoài cửa phòng tắt đi, cánh cửa đóng chặt cũng theo đó mở ra.
Mắt Nguyễn Cao Cường tối đi, anh bước ngay qua đó: “Người không làm sao chứ?” Giọng anh hỏi bác sĩ đầy nặng nề.
“Đã qua cơn nguy kịch, chúng tôi đã giúp cô ấy rửa sạch ruột, độc tố đã được đẩy ra hết, xem như cứu chữa thành công!” Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, lau mồ hôi trên trán rồi nói.
Nguyễn Cao Cường nghe như thế, cuối cùng cối lòng vốn căng thẳng cũng hạ xuống.
Đào Hương Vi nẵm trên giường bệnh cũng được đẩy ra ngoài. Anh nhìn khuôn mặt tái nhợt khủng khiếp, hiện vẫn còn hôn mê bất tỉnh của cô: “Y tá sẽ đưa cô ấy đến phòng bệnh quan sát, có tình huống gì sẽ báo lại sau” Bác sĩ nói.