**********
Chương 170: Hôn tạm biệt
Lời Hà Hàm Bội nói, đã hoàn toàn quy chụp cho Lâm Hương Giang cái danh tiểu tam quyến rũ người đàn ông đã có vợ, muốn dùng bạo lực để đuổi cô, nếu không cô lại đến dây dưa.
“Chị Hà, tối hôm qua đúng là tôi ở đây, nhưng tôi là vì Thanh Dương, tôi không hề dây dưa với chủ tịch Hà, càng không ngủ chung với anh ấy” Lâm Hương Giang áp chế sự nhục nhã trong lòng, muốn nói rõ ràng việc này.
Lúc cô đang nói, lập tức cảm giác được ánh mắt âm u lạnh lẽo của người đàn ông đảo qua cô, nhưng cô quay mặt đi, làm như không thấy.
Nhưng mà nhóc con ngược lại phản bác ý cô: “Mẹ, tối hôm qua ba với mẹ ngủ cùng nhau mà, tại sao không dám thừa nhận?”
Lâm Hương Giang cúi đầu trừng mắt thằng nhóc thối, tối hôm qua là ba người bọn họ ngủ cùng nhau, thằng bé nói lung tung nói sẽ khiến cho cô ta hiểu lầm!
Quả nhiên, Hà Hàm Bội nhìn chằm chăm vào cô trách mảng: “Trẻ con sẽ không nói dối, huống chỉ nó cũng là con của cô! Cô quyến rũ Tuấn Khoa, dám làm mà không dám nhận đúng không?”
“Tôi…” Thật sự là hết đường chối cãi, thẳng nhóc này lại cố tình gây thêm phiền cho cô, cô đành phải nhìn về phía Hà Tuấn Khoa, nói: “Hay là anh giải thích đi.”
Hà Tuấn Khoa vẻ mặt thản nhiên: “Không có gì để giải thích cả, ngủ chính là ngủ, cũng không phải lần đầu tiê: “Cái gì? Không phải lần đầu tiên? !”
Hà Hàm Bội sẵng giọng nhìn bọn họ chằm chằm, nói như vậy Lâm Hương Giang đã sớm bắt đầu dây dưa, nếu không có người nói cho chị ta, chị ta đến nay có khi vẫn chẳng hay biết gì!
Lâm Hương Giang không dám tin trợn tròn mắt, cô bảo hắn giải thích rõ ràng cho.
Hà Hàm Bội, nhưng hẳn đang nói cái gì vậy?
Này không phải đang đổ dầu vào lửa sao?
Phát hiện trong mắt của hắn có ý cười như có như không, nhất thời cô hiểu được, hẳn cố ý nói như vậy làm cho chị cả hắn hiểu lầm bọn họ ở cùng nhau!
“Lâm Hương Giang, không ngờ rằng cô lại không biết xấu hổ như thế! Cô có biết Tuấn Khoa đã đính hôn hay không, nó có vị hôn thê rồi! Người nó sắp kết hôn chính là cô chủ nhà họ Cố, chứ không phải là loại người phụ nữ đê tiện như cô!”
Gương mặt Lâm Hương Giang trắng bệch, hiện tại hắn đã hài lòng chưa? Cô biến thành người phụ nữ đê tiện, dây dưa không rõ với hẳn trong miệng chị cả của hắn.
“Không phải như vậy! Ba tôi đã nói, ba sẽ không kết hôn với người phụ nữ kia, người mà ba tôi muốn kết hôn là mẹ tôi!” Nhóc con sốt ruột lớn tiếng phản bác.
Hà Hàm Bội lạnh lùng cười, coi lời thằng nhóc nói là chuyện cười, lạnh lùng nói với Lâm Hương Giang: “Cô cũng nghĩ như vậy?
Quả thực là lừa mình dối người, Tuấn Khoa đính hôn với cô chủ Cố là chuyện đã tuyên bố trước mặt mọi người, tất cả mọi người đều biết vợ tương lai của nó là cô chủ nhà họ Cố, sao cô lại cho rằng đây là trò đùa?”
Ngụ ý hoàn toàn là Lâm Hương Giang vì muốn dây dưa với Hà Tuấn Khoa, nên đã tự lấy cớ cho mình, mà hẳn hoàn toàn không có khả năng coi trọng cô.
Lâm Hương Giang nắm chặt tay, nếu Hà Tuấn Khoa không muốn giải thích, vậy thì cô vẫn nên nói cho rõ ràng.
“Chị Hà…”
“Chị cả, lời Thanh Dương cũng chính là suy nghĩ của em.” Hà Tuấn Khoa cắt đứt lời của cô, không nhanh không chậm nói ra một câu như vậy.
Nhất thời, hai người phụ nữ đều giật mình đích nhìn về phía hắn, chỉ có Lâm Thanh Dương mang vẻ mặt đắc ý giữ chặt tay hắn: “Tôi chỉ biết ba tôi sẽ không gạt tôi và mẹt”
Lâm Hương Giang giật mình nhìn hẳn, hẳn cũng chuyển mắt đối diện với cô, con ngươi sâu không thấy đáy không có lấy một tia sáng, vẫn giữ kín như bưng như vậy, làm cho cô hoàn toàn nhìn không ra tâm tư của hắn.
Sắc mặt Hà Hàm Bội cũng càng ngày càng khó coi, rõ ràng đã rất tức giận, không chấp nhận lời của hắn, cố nén tức giận nói: “Tuấn Khoa, cậu có biết mình đang nói cái gì không?” Chẳng lẽ nó thật sự không kết hôn với Cố Ngân Phương?
Không, tất cả mọi người đều biết bọn họ đã đính hôn, hai nhà đám hỏi là chuyện sớm hay muộn, huống chỉ cũng chỉ có nhà họ Cố mới môn đăng hộ đối với nó, chị ta tuyệt không cho phép nó dính vào người phụ nữ này!
“Chị cả, chuyện của em em tự có chừng mực, chị đừng quan tâm * “Hừ, trong lòng cậu còn người chị cả này? Ba mất, chỉ có chị mới có thể quản cậu!” Ánh mắt Hà Hàm Bội sắc bén, lại lạnh lùng nói: “Nếu không phải người phụ nữ này, ba cũng sẽ không bị tức đến chết, cậu lui tới với cô ta, là muốn để cho ba ở dưới suối vàng cũng không thể yên lòng đúng không!”
Bị chụp cái mũ lớn như vậy, Lâm Hương Giang cảm thấy áp lực đến nỗi thở không nổi.
Mặt Hà Tuấn Khoa đổi sắc, mắt hắn trầm xuống, càng ngày càng lãnh đạm lại lộ ra vẻ kiên định không thể lay động: “Chị cả, ba đã đi rồi, đừng lấy chuyện ông ấy ra nói nữa, em sẽ gánh vác tất cả hậu quả.”
“Cậu!” Hà Hàm Bội bị chọc tức không thở nổi, chỉ vào Lâm Hương Giang quát lạnh nói: “Có phải người phụ nữ này bỏ bùa mê thuốc lú gì cho cậu rồi phải không?” Nếu như vậy, chị ta tuyệt sẽ không để Lâm Hương Giang tồn tại!
Kỳ thật Lâm Hương Giang cũng thực khiếp sợ, ngay từ đầu nghe con mình nói Hà Tuấn Khoa không muốn kết hôn với Cố Ngân Phương, cô cũng không tin.
Cho dù hắn không có cảm tình với Cố Ngân Phương, nhưng hôn nhân thương mại không phải trò đùa, không phải nói muốn hủy hôn là có thể hủy, mối quan hệ này xuất phát từ lợi ích tập đoàn của hai nhà.
Hiện tại, hắn lại thẳng thắn thừa nhận sự toan tính của hắn trước mặt chị cả, hắn đã quyết tâm, khó có thể lung lay được.
“Cô lập tức cút ra khỏi nơi này cho tôi!
Nếu cô lại đến đây và dây dưa với Tuấn Khoa, tôi sẽ không bỏ qua đâu!” Hà Hàm Bội nói không lại Hà Tuấn Khoa, lập tức chuyển mũi nhọn vào Lâm Hương Giang.
Trong lòng Lâm Hương Giang cảm thấy rất vô tội, từ đầu tới đuôi cô không hề dây vào Hà Tuấn Khoa, còn tự dưng bị đánh bị mắng, hiện tại bắt cô cút đi, chẳng phải là chứng minh cô có tội?
Cô đón nhận ánh mắt sắc bén của Hà Hàm Bội: “Chị Hà, tôi sẽ đi, nhưng hiện tại tôi phải cùng ăn bữa sáng với Thanh Dương.”
Cô cầm tay con trai ngồi lại bàn ăn bên này: “Thanh Dương, ăn sáng đi, cơ thể con vẫn đang phát triển.”
“Dạ, mẹ!” Nhóc con kia lớn tiếng trả lời, sau đó nhìn về phía ba mình, nói với anh: “Ba, mẹ cũng làm bữa sáng cho ba, ba mau ngồi xuống cùng ăn với tụi con đi.”
“Được.”
Thấy một nhà ba người họ hoà thuận vui vẻ, mà coi mình thành không khí, Hà Hàm Bội thiếu suýt chút nữa là không khống chế được lửa giận.
“Tuấn Khoa…”
“Chị cả, chị đi về trước đi” Hà Tuấn Khoa kêu tài xế đưa chị cả ra ngoài, còn mình thì xoay người đi về phía bàn ăn, xem ra là muốn đi ăn bữa sáng mà Lâm Hương Giang làm cho hải “Tuấn Khoa, chỉ cần chị sống, chị tuyệt không cho phép cậu và người phụ nữ này đến với nhau!” Hà Hàm Bội nuốt xuống ngọn lửa giận kia, sau đó để lại một câu nói lạnh lùng rồi hung hăng bỏ đi.
Ăn xong bữa sáng, Lâm Hương Giang phải đi, buổi chiều cô phải đến công ty để họp.
Hà Tuấn Khoa cho trợ lý đưa thắng nhóc kia quay về nhà họ Hà, còn hắn đưa Lâm Hương Giang đi.
Hai người đều không nói gì, cho đến khi xe chậm rãi dừng ở bên ngoài tiểu khu.
Lâm Hương Giang chuẩn bị xuống xe, lại nói: “Cám ơn anh đã đưa tôi Vào lúc cô muốn đẩy cửa xuống xe, tay hẳn đột nhiên nằm lấy tay cô, cô theo bản năng quay đầu lại, hơi thở nam tính của hẳn đã tiến lại gân, gương mặt hẳn tuấn dừng lại ngay trước mặt.
Hô hấp của cô ngừng lại: “Anh…
“Cô gái, tôi đưa em về, ngay cả một cái hôn tạm biệt em cũng không cho?” Hăn cười như không cười chăm chú nhìn cô, ánh mắt có chút nóng bỏng.
Lâm Hương Giang đang ngồi trên vị trí phó lái, hô hấp của hãn lại gần như vậy, chỉ cần hắn cúi đầu, môi bọn họ sẽ chạm phải nhau.
Nghĩ đến những lời nói của hẳn ở trước mặt Hà Hàm Bội, lòng của cô hơi động, lòng bàn tay có chút mồ hôi, sao cô lại cảm thấy khẩn trương như vậy?
“Anh… lời anh nói là thật sao?” Hän thật sự không kết hôn với Cố Ngân Phương?
Hản nằm lấy cái căm tinh xảo của cô, chăm chú nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, giọng nói có chút khàn khàn: “Ý em là sao?”
Hắn nói xong, cúi đầu hôn lên môi cô.