Hai lần thất lễ của Lâm Hương Giang đều dẫn đến ánh mắt khó hiểu của Sở Khả Vy, cô mau chóng đè những tâm tư hỗn loạn xuống.
Cô cong môi mỉm cười với Henry: “Chào anh, tôi là Nguyễn Cao Ánh”
Henry nấy giờ vẫn không lên tiếng, nhưng đôi mắt lại nhìn chăm chäm vào cô, rất đáng sợ.
Sở Khả Vy không phát hiện ra sự bất thường của anh, định mở miệng nói gì đó: “Henry, cô “Cút!” Henry đột nhiên lạnh lùng cắt ngang lời của Sở Khả Vy, ánh mắt vẫn như cũ dừng lại trên người của Lâm Hương Giang.
“Cút! Cút ngay! Kêu cô ta cút ngay cho tôi! Không được xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
Henry khi nấy còn rất bình tĩnh, bây giờ lại phát điên với Lâm Hương Giang.
Lâm Hương Giang đầu óc ngây ngốc, cô không chọc vào anh ta, anh ta lại có thái độ hung dữ như vậy với cô, người không biết còn tưởng cô đã đắc tội với anh ta.
Cuối cùng cũng hiểu được lời của Jess nói răng cảnh xúc của anh ta không ổn định là như thế nào.
Đây đâu phải là không ổn định, rõ ràng là làm loạn, phát tiết với người khác.
Cô nhìn về hai chân của anh, là một đôi chân rất thon dài, nhìn có thể biết răng, nếu anh ta đứng lên thì ít nhất cũng phải cao một mét tám.
Vì vậy như lời Sở Khả Thiên nói, nói anh †a tàn tật là vì hai chân của anh ta không thể đi lại sao?
Lâm Hương Giang chắc chản rằng khi nãy đã nhận nhầm người, hơn nữa Hà Tuấn Khoa sẽ không nổi nóng như vậy, vậy nên cô đã bình tĩnh lại.
“Anh Henry, trước tiên anh đừng vội vàng đuổi tôi đi, tôi đến giúp anh cải thiện giấc ngủ. Nghe cô Vy nói tối qua anh không ngủ được, vừa nãy cũng chỉ ngủ được có một lát nên nhất định rất mệt mỏi. Nếu anh muốn cải thiện tình hình này thì xin hãy vui lòng chấp nhận tôi, để tôi điều chế ra một loại nước hoa ngủ phù hợp với anh” Lâm Hương Giang nói.
Sở Khả Vy không ngờ Henry lại nổi giận như vậy. Có điều cảm xúc của anh trước giờ vẫn như vậy, khiến cô khó nắm bắt.
Cô tưởng rắng Henry không hài lòng với Lâm Hương Giang nên mới tức giận đến vậy.
“Đúng vậy, Henry, anh không ngủ thì sao được chứ? Nếu anh còn tiếp tục như vậy, cơ thể sẽ suy nhược. Anh đừng tức giật đến để điều chế nước hoa cho anh, chứ không có ý nói anh bị bệnh.” Sở Khả Vy thử cố thuyết phục.
Nhưng Henry không thỏa hiệp, anh không chịu chấp nhận Lâm Hương Giang, cảm xúc còn kích động hơn vừa rồi: “Kêu cô ta cút Mau cút đi! Cút!” Nói đến cuối, anh còn cầm chiếc bình bên cạnh lên đập vỡ!
Tiếng chiếc bình vỡ vụn khiến dây thần kinh của Lâm Hương Giang nhảy dựng lên, cô chưa từng thấy ai tức giận như vậy.
“Anh Henry..” Cô muốn nói gì đó, chỉ là đối phương lại cầm đồ bài trí ở bên cạnh lên, lạnh lùng nhìn cô, âm trầm nói: “Cô có cút không? Còn không cút tôi sẽ cho cô chết!”
Lâm Hương Giang mím môi, thật sự bị dáng vẻ lạnh lùng âm u đó của anh ta dọa sợ.
Sở Khả Vy cũng bị bộ dáng hung dữ đập bình đó của anh làm cho giật mình, cô chưa bao giờ thấy anh nóng nảy như vậy.
Lẽ nào cô mời Nguyễn Cao Ánh đến đây.
là quyết định sai lầm?
Để tránh cảm xúc của anh ta lại bị kích động lần nữa, Sở Khả Vy chỉ đành nói với Lâm Hương Giang: “Cô Cao Hi, vậy đành mời cô tạm thời rời đi”
“Jess, dẫn cô Cao Hi ra ngoài.”
“Kêu cô ta cút đi! Tôi không muốn thấy cô ta một lần nào nữa” Henry nói thêm một câu.
Nhìn tình hình như vậy, có vẻ Lâm Hương.
Giang không đi cũng không được.
“Xin lỗi, không ngờ sự xuất hiện của tôi lại khiến anh tức giận như vậy, anh bình tĩnh lại đi, tôi đi đây” Nói xong, cô quay người rời đi không do dự.
.less đi sau cô, dẫn cô ra ngoài.
Cô cảm giác được đôi mắt Henry vẫn nhìn chằm chằm vào cô, tại sao cảm giác áp.
bức đó lại quen thuộc đến vậy?
Cho đến khi cô bước ra khỏi cánh cửa, rời khỏi tầm nhìn của Henry, trái tim căng thẳng của cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cô võ trán để tỉnh táo lại.
Cô cố không suy nghĩ lung tung. Người đó không phải là Hà Tuấn Khoa, cũng không thể là anh ấy.
“Cô Cao Hi, thực sự xin lỗi, tính khí của cậu Henry chính là như vậy, có điều tôi không ngờ cậu ấy lại không muốn gặp cô đến vậy”
ess nói.
Lâm Hương Giang trong lòng đã bình tĩnh lại, mỉm cười nói: “Không sao, có điều…
tâm trạng của anh ấy quả thực có thay đổi quá lớn, các anh không từng nghĩ đến việc sẽ mời bác sĩ tâm lý cho anh ấy sao?”
ess bất lực lắc đầu: “Không có ích gì đâu, cô cả nhà chúng tôi đã từng mời rất nhiều bác sĩ tâm lý nổi tiếng, cậu ấy ngược.
lại cũng phối hợp điều trị, nhưng đều không có hiệu quả, lâu dài cậu ấy cũng từ chối không trị liệu nữa”
Không chấp nhận điều trị tâm lý, chỉ dựa vào nước hoa của cô… đúng là quá khó.
“Cô cứ về phòng nghỉ ngơi trước đi, tôi nghĩ cô cả khuyên cậu ấy một lát, cậu ấy chắc sẽ đồng ý gặp cô.”
Đầu Lâm Hương Giang như tê liệt, bây giờ cô không muốn gặp anh ta nữa, nhưng vì tin tức của Hà Tuấn Khoa, cô không thể không tiếp tục giải quyết chuyện khó khăn này.
“Chi bằng anh cứ nói cho tôi biết anh ấy đã trải qua chuyện gì, vì sao lại trở nên như vậy? Cũng tiện cho tôi quay về nghĩ xem nên làm sao để tạo cho anh ấy một loại nước hoa” Lâm Hương Giang nói.
⁄Jess chỉ cười cười nói: “Những chu: này vẫn là nên để cô cả của chúng tôi n‹ hơn” Anh không thể tùy tiện nói ra chuyện của Henry.
Lâm Hương Giang nhìn ra được ý tứ của anh ta, chỉ đành thôi: “Vậy được, vậy tôi trở về đợi tin tức của cô ấy: Trong phòng, sau khi Lâm Hương Giang rời đi, tâm trạng của của Henry vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Sở Khả Vy thậm chí còn thấy tay anh nằm chặt xe lăn và run rẩy.
Cô đột nhiên thấy bất an, cúi xuống ôm lấy anh, nhẹ nhàng an ủi: “Henry, không sao, đừng tức giận, anh không muốn gặp cô ấy thì thôi, đừng tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe.”
hì Từ khi mới tiếp xúc với anh cho tới hiện tại, cô không phải chưa từng thấy anh tức giận, nhưng đây cũng được coi là lần đầu anh nổi giận lôi đình.
Anh và Nguyễn Cao Ánh mới chỉ gặp nhau lần đầu, sao lại ghét cô ấy đến vậy?
Chuyện về anh ấy, có rất nhiều chuyện cô không hiểu được.
*Tôi không muốn gặp lại cô ta nữa, đừng để cô ta xuất hiện thêm lần nào” Henry cất giọng lạnh lùng, tâm trạng đã dịu xuống một chút.
“Được, anh không muốn gặp nữa thì không gặp nữa” Sở Khả Vy thuận theo anh, bất giác nhíu mày, xem ra chuyện mời Nguyễn Cao Ánh đến đây nghiên cứu nước.
hoa vẫn nên bỏ đi thì hơn.
“Kêu cô ta rời khỏi nhà họ Sở! Ngay lập tức!” Henry lại lần nữa tức giận, hận không thể lập tức khiến Lâm Hương Giang biến mất.
Sở Khả Vy không hiểu được nhìn anh, mặc dù không hiểu nhiều điều, nhưng cuối cùng vẫn thuận theo ý anh: “Em sẽ sắp xếp.
cho cô ấy rời đi”
Thật sự là kỳ lạ, sao Nguyễn Cao Ánh lại khiến anh ấy chán ghét đến vậy.
Lâm Hương Giang sau khi trở về phòng của mình, trong đầu luôn bất giác nhớ tới đôi mắt của Henry, thật sự rất giống với Hà Tuấn Khoa.
Nhất là khi anh ta nhìn cô, trong một khoảnh khắc nào đó, cô còn tưởng rằng Hà Tuấn Khoa đang nhìn mình.
Trên đời này người có tướng mạo giống.
nhau rất nhiều, nhưng không nghĩ rằng sẽ có người có đôi mắt giống nhau.
Còn có giọng nói của anh ta, lần đầu tiên nghe đã thấy rất thân thuộc, cũng có chút giống với Hà Tuấn Khoa.
Cô đột nhiên cảm thấy Henry này có nhiều thứ bí mật, cô thật sự muốn biết hết tất cả.
Cô mới về phòng ngồi chưa bao lâu, Sở Khả Vy đã đến.
“Cô Vy, anh Henry có hồi phục lại chưa?
Quả thực xin lỗi, không ngờ anh ấy lại ghét tôi…”
Cô còn chưa nói xong, Sở Khả Vy đã không hề e ngại mà chen ngang: “Cô đi đi.”
Lâm Hương Giang ngẩn ra, kinh ngạc nhìn cô ta, tưởng rằng mình nghe nhầm: “Cô nói gì cơ?”
“Henry không thích nhìn thấy cô, anh ấy không chấp nhận phương pháp điều trị bãng nước hoa của cô, vì vậy công việc của cô đã kết thúc, cô có thể đi rồi” Sở Khả Vy giải thích.
Lâm Hương Giang không ngờ bọn họ bỏ cuộc nhanh như vậy, công việc của cô còn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi sao?
“Muốn tôi đi cũng được, vậy xin cô hãy nói cho tôi tung tích của chủ nhân chiếc nhãn cưới kia.” Lâm Hương Giang cũng không muốn điều chế nước hoa cho một người nóng nảy như vậy, thứ cô muốn chỉ là hành tung của Hạ Tuấn Khoa.