Lòng ghen ghét hừng hực đã đốt cháy hoàn toàn lý trí của Nguyệt Hương ngay.
khoảnh khắc đó, cô ta bất chấp tất cả lao về phía Lâm Hương Giang!
Hà Hàm Bội theo sau xuống khỏi xe, chị ta nhìn thấy Nguyệt Hương như thể đang phát điên lao tới Lâm Hương Giang, khóe miệng lộ ra một nụ cười khẩy.
Từ khóe mắt của Lâm Hương Giang cô nhận thấy một bóng người đang chạy về phía mình, cô né sang theo bản năng Hà Tuấn Khoa cũng nhìn thấy Nguyệt Hương, không kịp để suy nghĩ về lý do tại sao Nguyệt Hương lại xuất hiện ở đây, anh đã bảo vệ Lâm Hương Giang và đứa trẻ ở bên cạnh mình.
Nhưng tốc độ của Nguyệt Hương quá nhanh, hơn nữa mục tiêu vô cùng rõ ràng, cô †a trực tiếp muốn cướp đi Bé Con mà Lâm Hương Giang đang bế.
“Tôi mới là mẹ của Bé Con, cô trả con bé lại cho tôi!” Mặc dù trước đây cô ta đối với Bé Con không ra gì, thậm chí còn bạo hành con bé, nhưng cô ta đã ở bên Bé Con lâu như vậy, ít nhiều gì cũng có chút tình cảm của mẹ và con gái.
Đặc biệt là nhìn thấy Lâm Hương Giang đang bế Bé Con được Hà Tuấn Khoa bảo vệ cẩn thận như vậy, cô ta lại càng không cam tâm!
Sức lực của Nguyệt Hương quá mạnh, khiến Lâm Hương Giang suýt chút nữa bế không vững Bé Con bị đối phương cướp mất Sau khi cô hoàn hồn trở lại, vẫn che chở Bé Con ở trong vòng tay, nhưng Nguyệt Hương không chịu buông tha, dùng sức kéo mạnh đứa trẻ, trực tiếp làm đứa trẻ sợ hãi, hoặc có lẽ làm Bé Con bị đau, con bé bật khóc lớn oa 0a.
“Nguyệt Hương, cô buông Bé Con ral” Hà Tuấn Khoa lạnh lùng quát, bởi vì cô ta đang nằm lấy chân của Bé Con, nên anh không thể dễ dàng kéo Nguyệt Hương ra.
Ngay cả đàn em chạy tới cũng không dám manh động, ai cũng sợ không cẩn thận sẽ làm cô chủ nhỏ bị thương.
Lúc này, thì chỉ có Lâm Hương Giang và Nguyệt Hương hai người đang giành giật một đứa trẻ, Bé Con ở giữa bọn họ khóc rất dữ dội, khiến rất nhiều người đến vây quanh xem.
“Nguyệt Hương, cô mau buông tay ra, cô sẽ làm Bé Con bị thương đấy” Lâm Hương Giang lúc này cũng có chút nổi cáu, sức lực đó của Nguyệt Hương quả thực là không đếm xỉa đến Bé Con có bị thương hay không.
“Người nên buông tay ra là cô, Bé Con là con của tôi, tôi là mẹ ruột của con bé, cô dựa vào cái gì mà lại cướp con của tôi?” Cô ta tức giận mắng Lâm Hương Giang.
“Nếu như cô còn biết mình là mẹ ruột của con bé, thì cô sẽ không bạo hành con bé.”
Nghĩ đến những chuyện Nguyệt Hương đã làm với Bé Con, Lâm Hương Giang một chút có ý định buông tay cũng không có.
“Con bé đã là con của tôi, tôi muốn đối xử với con bé như thế nào đều là việc của tôi, không đến lượt cô khoa tay múa chât Nguyệt Hương không hề có chút ý hối hận nào.
“Lâm Hương Giang, cô còn không buông tay ra sao? Chẳng lẽ cô không biết xấu hổ muốn cướp lấy con của Nguyệt Hương như vậy thật sao?” Hà Hàm Bội bước tới nói.
Nhìn thấy chị ta xuất hiện, Lâm Hương Giang và Hà Tuấn Khoa đều hiểu tại sao Nguyệt Hương lại ở đây.
Lại là Hà Hàm Bội đang gây rắc rối!
Lâm Hương Giang càng giữ vững quyết tâm không giao Bé Con cho Nguyệt Hương!
“Tôi sẽ không đưa Bé Con cho cô đâu”
Lâm Hương Giang nói xong trực tiếp đẩy Nguyệt Hương ra.
Các đàn em bên cạnh cũng đến để giúp đỡ, bọn họ tách Nguyệt Hương đang nắm tay Bé Con ra.
Vài người hợp lực, Nguyệt Hương cuối cùng cũng bị kéo ra khỏi, cô ta bộc phát cảm xúc nhất thời, cô ta nổi cơn điên như thế, vùng vẫy thoát ra khỏi sự khống chế của đàn em, một lần nữa lại lao đến muốn cướp Bé Con trở lại.
Lâm Hương Giang cau mày, đưa Bé Con cho chuyên gia chăm sóc trẻ ở phía sau, khi cô quay lại một lần nữa thì Nguyệt Hương đã lao đến trước mặt, cô chỉ là đưa tay ra rồi đẩy Nguyệt Hương ra khỏi theo phản xạ có điều kiện, nhưng cô đã dùng một lực rất mạnh.
Nguyệt Hương không đề phòng, trực tiếp bị cô đẩy ra đường, đúng lúc có một chiếc xe phóng nhanh lao tới bên này!
Tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, chỉ nghe thấy Nguyệt Hương hét chói tai thất thanh sau đó là một tiếng Trầm, âm thanh khi chiếc xe đâm vào ai đó!
Nguyệt Hương trực tiếp bị đâm trúng và bay lên, rồi sau đó mới rơi xuống trên mặt đất đất cách đó không xa!