Khi Nguyễn Cao Cường đeo chiếc nhẫn cưới vào ngón áp út của cô, cô chợt nhận ra rằng nửa phần đời còn lại của mình đã bị anh giữ chặt như Cho dù là như vậy cô vẫn sẵn lòng.
Nguyễn Cao Cường vén màn che mặt của cô lên, nâng căm của cô, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Nụ hôn này tràn đầy tình cảm nhưng anh vẫn kiềm chế không làm quá mức, anh không muốn làm hỏng lớp trang điểm của cô, hôm nay cô nhất định phải là cô dâu xinh đẹp.
Khi anh vừa buông cô ra, hàng ghế khách đột nhiên vang lên một tiếng hét to: “A… Ông cụ”
Hai người trên sân khấu vô thức nhìn qua, chỉ thấy vẻ mặt chị Phương đầy hoảng sợ, ông cụ ngồi trên xe lăn nghiêng đầu hai mắt nhắm lại, giống như đang hôn mê Trái tim của Nguyễn Cao Cường thắt lại, anh nắm lấy tay Đào Hương Vi nhanh chóng bước tới.
“Ông nội, ông làm sao thế?” Lâm Hương Giang ngồi ở bên cạnh cũng bị dáng vẻ này của ông cụ dọa sợ.
“Gần đây sức khỏe của ông cụ không được tốt lắm, nếu như không phải vì hôm nay cậu Cường kết hôn, ông cụ sẽ không đi ra ngoài”
Chị Phương vô cùng lo lắng, tiếp tục nói: “Phải đưa ông cụ đến bệnh viện ngay lập tức”
Nguyễn Cao Cường và Đào Hương Ví vừa đi qua đây đã nghe thấy lời cô ấy nói, anh lập tức gọi Mộ Dung Bạch đến: “Lái xe đến đây, đưa ông nội đến bệnh viện”
Bệnh viện.
Ông cụ được đưa vào phòng cấp cứu.
Trên hành lang, mọi người đều đang chờ đợi Đào Hương Vi vẫn còn đang mặc váy cưới, cô ấy đi cùng Nguyễn Cao Cường đến đây, ông cụ ngất xỉu trong đám cưới của bọn họ, vì vậy tất nhiên cô ấy cũng đến đây.
Đi cùng đám người bọn họ còn có mấy người cô dì chú bác của nhà họ Nguyễn Cao.
Bọn họ nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt, rồi lại nhìn Đào Hương Vi vẫn đang mặc bộ váy cưới lộng lây, có người không nhịn được lên tiếng: “Chẳng trách trước đó nghe nói ông cụ vẫn luôn không hoan nghênh cô ta, hóa ra là có lý do cả, cô ta đúng là đồ sao chổi”
“Tôi cũng nghe nói ông cụ cảm thấy cô ta không phải là một người phụ nữ tốt, không xứng với Cao Cường, nhưng Cao Cường hết lần này đến lần khác không chịu nghe lời, nhất định phải cưới cô ta”
“Xem ra cô ta cũng có một ít thủ đoạn quyến rũ, nếu không làm sao có thể mê hoặc Cao Cường đến mức này”
“Tôi thấy có lẽ lần này cũng không phải là ông cụ thực sự chấp nhận cô ta, chắc là ông cụ sợ Cao Cường xảy ra chuyện gì nên mới miễn cưỡng đến tham dự hôn lễ, nào biết được lần này lại tự làm khổ mình”
Mấy người trưởng bối này nói chuyện còn cố ý không hạ thấp giọng, cho nên Đào Hương Vi hoàn toàn nghe được bọn họ đang nói cái gì Đào Hương Vi cau mày lại, nói như vậy cô ấy đã trở thành tội nhân rồi sao?
Sắc mặt của Nguyễn Cao Cường trầm xuống, nhìn chãm chãm mấy người trưởng bối kia nói: “Tất cả các người đều câm miệng lại hết cho tôi”
Anh quát như vậy đúng là không tôn trọng mấy người trưởng bối, bác gái thứ hai lập tức nói: “Cao Cường, chúng ta cũng là vì muốn tốt cho cháu, thái độ này của cháu không đúng”
“Đúng vậy, người ta đều nói lấy vợ phải lấy người có đức hạnh, người mà cháu muốn lấy bác cảm thấy cô ta không hợp với cháu, cũng không hợp với nhà họ Nguyễn Cao. Cháu nhìn tình huống hiện tại của ông nội cháu mà xem, bác thấy hôn lễ hôm nay cũng chưa được tính là hoàn thành, cháu và cô nên đến đây thôi” Bác gái thứ ba nói.