“Thưa anh, mời anh xem cái này” Cốc Nam Ninh đưa một phong bì thư mời cho anh.
Hà Tuấn Khoa nhận được bức thư mới nhìn thấy rõ, đây không phải là một bức thư mời, mà là một bức thư chiến.
“Cậu chủ của đế quốc Vinh Quang đã gửi chiến thư cho anh!” Đây là lần đầu tiên Dung Tuấn Bắc gặp phải một kẻ kiêu ngạo như vậy!
Hơn nữa, đã đến tuổi này rồi, lại còn dùng thư chiến?
“Chủ tịch Hà, anh có muốn nhận thách đấu không?” Cốc Nam Ninh hỏi.
Hà Tuấn Khoa cũng rất bất ngờ, đây là lần đầu tiên anh nhận được chiến thư, có vẻ như Dạ Hữu Khánh là một người rất thú vị.
“Tại sao không?” Một tia lạnh lùng xẹt qua đáy mắt anh, hơn Lâm Hương Giang vẫn năm trong tay Dạ Hữu Khánh “Đến lúc đó, tôi sẽ đi cùng anh” Cốc Nam Ninh lập tức nói “Tôi cũng đi” Dung Tuấn Bắc cũng vội vàng nói theo.
“Anh nói anh đã viết thư thách đấu rồi?”
Lâm Hương Giang ngạc nhiên nhìn Dạ Hữu Khánh.
Anh lười biếng nhướng mày: “Đúng vậy, cô sẽ sớm được gặp anh ta thôi. Có phải là cô đang rất cao hứng phải không?”
Lâm Hương Giang chỉ thấy buồn nôn, anh ta nghĩ rằng đây là một cuộc thi đấu võ thuật Sao.
“Có cái gì đáng để cao hứng đâu” Tâm trạng của cô trở nên ảm đạm.
“Không phải cô yêu cầu tôi đích thân ra †ay giúp cô giết hắn sao? Cô hận anh ta như thế, hôm nay tôi giết anh ta, cô nên phải cao hứng mới phải.” Dạ Hữu Khánh nói “Vậy thì đợi cho đến khi anh giết anh thì nói tiếp”
Dạ Hữu Khánh híp mắt: “Cô vẫn còn cho răng tôi không phải đối thủ của anh ta sao?”
Anh ta chế nhạo: “Ta nghe nói hai chân của anh bất tiện, còn phải ngồi trên xe lăn, cô nghĩ tôi đấu không lại một người thể chất tàn tật hay sao?”
Lâm Hương Giang lần này không trả lời, cô cụp mắt xuống để che giấu cảm xúc trong mắt, điều anh ta nói cũng là điều cô lo lắng.
Hà Tuấn Khoa mà cô biết luôn toàn năng, cô chỉ nghĩ răng không ai có thể đánh bại anh, nhưng Dạ Hữu Khánh trước mặt cô thì khác, anh ta không phải người thường.
“Cậu chủ, tôi nghe nói hôm nay anh sẽ tự tay giải quyết Henry. Tôi sẽ đến xem xem”
.Jess đã theo dõi động tĩnh của Hà Tuấn Khoa, nhận được tin tức liền vội vàng chạy tới.
“Anh đợi đấy, hôm nay tôi sẽ trả lại những gì mà tôi đã nợ Sở Khả Vy” Dạ Hữu Khánh không che giấu sự ngông cuồng giữa hai lông mày.
Vừa nói xong thì một thuộc hạ đã tới thông báo: “Cậu chủ, Hà Tuấn Khoa đến rồi”
Tim Lâm Hương Giang không khỏi thắt lại, cô không biết mình có thể giúp anh giải tỏa rắc rối bäng cách này hay không, nhưng… cô phải giải quyết cái tên rắc rối .Jess đó.
“Xem ra anh ta cũng khá nhanh nhẹn đó.”
Dạ Hữu Khánh cong môi sau đó nhìn Lâm Hương Giang nói: “Đi thôi, đi xem cái người đàn ông đã phụ bạc cô”
Trên biển, Dạ Hữu Khánh đưa Lâm Hương.
Giang xuống du thuyền, theo sau là .Jess và một vài người của anh ta Hà Tuấn Khoa đang ngồi trên xe lăn, so với Dạ Hữu Khánh, anh ấy chỉ mang theo Cốc Nam Ninh và Dung Tuấn Bắc, so về đội hình thì có mất đi chút khí thế.
Sau khi Hà Tuấn Khoa nhìn thấy Lâm Hương Giang, ánh mắt anh không rời cô phút nào. Tay chân cô được thả, không bị trói, xem ra thì vẫn còn nguyên vẹn không bị thương, không biết Dạ Hữu Khánh đã ra tay với cô ấy không nữa?
Lâm Hương Giang cũng nhìn thấy anh.
Ánh mắt họ dù ở khoảng cách rất xa nhưng vẫn chạm vào nhau. Mới có mấy ngày trôi qua thôi mà đã có cảm giác như mấy năm không gặp. Ngay sau đó, cô liền ngoan ngoãn đi theo Dạ Hữu Khánh đến phía đối diện của Hà Tuấn Khoa.
Dạ Hữu Khánh nhìn hai người phía sau Hà Tuấn Khoa, cau mày: “Các người đang coi thường tôi ư, tại sao lại đưa hai người tới đây?”
Sau đó Hà Tuấn Khoa mới rời mắt khỏi Lâm Hương Giang, bình tĩnh nhìn người đối diện: “Người đến nhận lời thách đấu là tôi, không cần nhiều khán giả như vậy”