“Ông cụ, ông nói xem chúng ta phải làm gì bây giờ? Trước đây Cao Cường làm việc rất đáng tin, vì sao hiện tại cậu ta lại vì chơi một nữ minh tinh mà khiến bản thân mình thân bại danh I “Đúng vậy, chơi người phụ nữ nào không tốt, cái được gọi là nữ minh tỉnh rồi người nổi tiếng trên mạng đều chẳng thiếu, thế mà cậu ta lại… cưỡng bức người ta, thực đúng là kỳ cục!”
“Tôi thấy lần này cậu ta phải ngồi vững tội danh kia rồi.
Cậu ta ngồi tù rồi, tập đoàn Nguyễn Cao phải làm sao bây giờ?
Mau chọn một người thích hợp đứng ra tiếp quản sự vụ của tập đoàn đi.”
Các cổ đông cũ và các trưởng bối ông mộ: ôi một câu, đã không còn ôm bất kỳ hy vọng gì với Nguyễn Cao Cường. Vì ích lợi của bọn họ không bị hao tổn, bọn họ phải lập tức chọn ra người nối nghiệp mới.
Nguyễn Cao Khải nhắm mắt lại ngồi trên chiếc ghế gỗ đỏ, trong bàn tay già nua nắm một chuỗi phật châu, nét mặt già nua căng thẳng không có chút biểu cảm nào.
“Ông cụ, ông nói chuyện đi, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Cũng không vì Cao Cường gây họa mà hại cả nhà họ Nguyễn Cao chứ?”
“Vậy ông nói nên chọn ai làm người thừa kế?” Ông cụ nhướng mày lạnh lùng nhìn ông ta.
“Chuyện này…”
Nếu phải chọn thật, đúng là không thể chọn ra người nào từ trong nhà họ Nguyễn Cao. Không phải vì bọn họ không có con nối dòng, mà phần lớn con nối dòng chỉ là mấy đứa nhóc mười mấy tuổi, còn đang đi học, làm sao có thể quản lý công ty?
Lứa trung niên bọn họ vốn không nhiều người, cho dù có cũng chỉ là loại hết ăn lại nằm, hoặc chỉ làm việc vặt, không thể quản lý công ty.
Đang lúc mọi người đều lo nghĩ, lại có người đầu óc nóng lên nói với Nguyễn Cao Khải: “Ông cụ, tôi thấy thân thể ngài còn có thể tính là cường tráng, không bằng ngài ra mặt quản lý đi? Chờ khi Nguyễn Cao Cường trở về lại dạy dỗ cậu ta một trận, sau đó để cậu ta đoạn tuyệt quan hệ với tất cả nữ minh tinh, để cậu ta chuyên tâm quản lý công ty, ngài lại có thể tiếp tục hưởng thụ cuộc sống lúc tuổi già”
Đôi mắt tang thương của Nguyễn Cao Khải ngưng lại, lạnh lùng quét mắt liếc đám người ở đây: “Các người hay lắm, không nghĩ biện pháp giải quyết khó khăn của Cao Cường như thế nào, ngược lại muốn đẩy lão già đã bước một chân vào quan tài như tôi đây đi quản lý công ty cho các người!”
Lời này vừa ra, mọi người thâm hít một hơi thật sâu, không khí ở đây lạnh lẽo tới đáng sợ.
“Ông cụ, chúng tôi..”
“Được rồi, một đám ăn rồi chờ chết, chỉ biết ăn không biết làm. Khi xảy ra chuyện chẳng thể dựa vào các người được, đều cút hết cho tôi!” Nguyễn Cao Khải chẳng suy nghĩ nhiều, cũng chẳng thèm nhìn bọn họ.
“Thế nhưng ông cụ, hiện tại tập đoàn…”
“Cút!” Nguyễn Cao Khải trực tiếp gọi người hầu đến đuổi người.
Mấy cổ đông cũ và các trưởng bối đều bị đuổi đi, phòng khách lại khôi phục an tĩnh.
“Ông cụ, chúng ta mặc kệ cậu Nguyễn Cao sao?” Chị Phương lo lắng hỏi.
Trong đôi mắt tang thương của Nguyễn Cao Khải xẹt qua một tia u tối, giọng nói già nua mang theo một tia tang thương: “Tôi không quản nó còn ai có thể quản?”
“Đi, giúp tôi chuẩn bị quần áo đi ra ngoài” Ông ta lại nói tiếp.
“Ông cụ, ông muốn đi ra ngoài?” Chị Phương rất kinh ngạc, chị ta đã không nhớ rõ lần trước đó ông cụ ra khỏi cửa là lúc nào.
“Ngây ngốc ở nhà quá lâu, đã tới lúc nên đi thăm bạn cũ”
Nguyễn Cao Khải đỡ quải trượng đầu rồng đứng lên, chị Phương phát hiện lưng của ông ta đã còng hơn không ít.
Nguyễn Cao Cường vẫn đang bị giam trong trại tạm giam.
Lúc này cửa sắt bị mở ra, một cảnh sát nói với anl ng cụ nhà anh đến nộp tiền bảo lãnh cho anh rồi, bây giờ anh có thể đi ra ngoài”
Trên mặt Nguyễn Cao Cường xẹt qua chút kinh ngạc, ông nội tự mình đến nộp tiền bảo lãnh cho anh?