Lẽ nào là vì cô hay sao? Mẹ Nam sợ là cô sẽ cướp đi người đàn ông của Nam Thùy Dương, vì vậy nên mới ra tay với con gái cô sao?
“Không được, tôi phải đi tìm bà ta!” Đào Hương Vi nói rồi quay người muốn đi, con gái đã bị tốn thương như vậy, cô không thể bỏ qua như vậy được.
Nguyễn Cao Cường lại đưa tay giữ cô lại: “Em không cần đi”
Cô khó khăn kiềm chế cơn tức giận trong lòng, quay đầu lạnh giọng hỏi: “Thế nào? Chẳng lẽ anh còn muốn bảo vệ mẹ vợ anh sao?”
Lúc này Nguyễn Cao Cường lại rất bình tĩnh, ngay cả giọng điệu cũng không thay đổi: “Ý anh là việc này cứ đế anh giải quyết, em ở bệnh viện chăm sóc Vân Nhi là được rí “Anh sao? Bà ta là mẹ vợ anh, anh có thể giải quyết với bà ta được hay sao?” Cô không tin tưởng anh lắm.
“Mẹ vợ thì thế nào? Người bà ấy làm hại là con gái anh” Nguyễn Cao Cường nheo mắt, trong mắt hiện lên vài phần lạnh lùng tàn độc.
Đào Hương Vi nhìn anh chằm chẳm, rồi lại nói: “Được, vậy anh giải quyết, nhưng nếu như không phải là kết quả mà tôi muốn thì tôi sẽ đi tìm bà ta giải quyết”
“Lần này em phải tin anh” Anh nói xong lời này rồi để cô ở lại bệnh viện chăm sóc cho con gái, còn anh quay về tìm mẹ Nam.
Đào Hương Vĩ nhìn bóng lưng người đàn ông rời đi, trong lòng cũng chẳng hề cảm thấy thoải mái.
Mí mắt Nam Thùy Dương cứ nháy liên tục, Nguyễn Cao Cường đến tìm Đào Vân Nhi rồi, cô rất muốn biết tung tích anh ở đâu nhưng căn bản không nắm được động tĩnh của anh.
Cô đi đi lại lại trong phòng khách, có dự cảm chuyện không lành.
Mẹ Nam bị cô làm cho khó chịu theo: “Con có thể ngồi xuống đừng đi đi lại lại nữa được không?”
“Mẹ, mí mắt con cứ nháy liên tục, không phải là sẽ xảy ra chuyện gì chứ?” Nam Thùy Dương hỏi.
“Có thể xảy ra chuyện gì được? Là do con nghĩ nhiều thôi” Mẹ Nam lập tức kéo cô ngồi xuống, võ tay cô an ủi: “Con đừng sợ, những người đó đã cam đoan xác nhận với mẹ rồi, đứa bé đến mấy chỗ đó thì không thoát ra được cũng không tìm ra được đâu”
“à..” Nam Thùy Dương còn chưa kịp dứt lời, đã nghe thấy rung động.
“Tổng giám đốc Cường, ngài đã về rồi..” Giọng của quản gia.
Quản gia đang định ra đón nhưng Nguyễn Cao Cường lạnh mặt đi thẳng vào phòng khách, cả người lạnh như băng khiến người khác sợ hãi, quản gia bị dọa sợ vội lùi về sau mấy bước.
“Cường à..” Nam Thùy Dương đứng dậy, nhìn thấy dáng vẻ lạnh nhạt của anh nụ cười trên mặt cô chợt tắt, không hiểu vội hỏi: “Anh sao vậy?” Tại sao anh lại lạnh lùng như thể muốn giết người như vậy?
thường khả năng của Nguyễn Cao Cường, cũng coi thường thế lực nhà Nguyễn Cao Cường.