Đào Vân Nhi lắc đầu: “Vết thương không nghiêm trọng, cha không cần lo cho con đâu, cha cũng đừng có trách anh Thanh Dương, là con xin anh ấy dạy con bản súng”
Nguyễn Cao Cường vẫn luôn nhíu chặt mày, anh ta biết con gái anh ta lương thiện như vậy, lúc nào cũng nói đỡ cho người khác.
“Con đã bị đạn làm cho bị thương rồi, làm sao mà không nghiêm trọng được?” Sau đó anh ta quay đầu cảnh cáo tên nhóc Lâm Thanh Dương, đừng có mà làm mấy chuyện nguy hiểm còn đưa cả Vân Nhỉ đi theo.
“Vết thương của con không phải là do trúng đạn, là lúc con bản súng thì bị lệch, viên đạn làm đứt cây cọc một bên, con bị cây cọc đó là thương: Đào Vân Nhi giải thích rõ.
Nguyễn Cao Cường nghe thấy vậy khẽ thở phào một hơi, may mà không phải là đạn.. không đúng, bị cây cọc đập trúng cũng rất nghiêm trọng!
“Con bị cây cọc đâm vào tay? Chỉ bị thương?
Cố tay con có sao không?” Anh ta lo lắng mà nhìn tay cô bé, không làm gấy xương chứ?
Đào Vân Nhi khẽ cười: “Cây cọc đó không nặng, rất nhẹ, con chỉ bị rạch chảy chút máu mà thôi”
Nghe thấy con gái nói chảy máu, anh ta vẫn vô cùng đau lòng, khuôn mặt đầy nghiêm túc mà nhìn cô bé: “Không được làm mấy chuyện nguy hiểm như vậy nữa, chơi súng là chuyện của con trai, con là một đứa con gái không được tham gia vào”
Đào Vân Nhi buông mắt xuống, thấp giọng mà nói: “Con biết rồi, có phải là vì con bị thương mà ảnh hưởng đến công việc của cha rồi, hại cha phải vứt công việc đó mà quay về không?”
Cô bé cảm thấy cha quay về quá nhanh rồi, cô bé mới bị thương chưa được bao lâu, anh ta lập tức xuất hiện, không phải là anh ta nói ra nước ngoài công tác sao?
Ánh mắt Nguyễn Cao Cường hơi né tránh, ho nhẹ một tiếng: “Không phải, vốn là hôm nay cha định quay về, không nói với con để cho con một bất ngờ”
“Thật sao?” Đào Vân Nhi nhìn về phía anh ta, ánh mắt sáng rực rỡ.
Bị cặp mắt trắng đen rõ ràng của cô con gái nhìn vào, mặc dù biết đây là một lời nói dối, nhưng anh ta vẫn tiếp tục nói: “Đương nhiên là thật rồi, vì thế nên con không làm phiền công việc của bố đâu.
Đào Vân Nhi liền dễ dàng tin anh ta, khuôn mặt tràn đầy vẻ tươi cười: “Tốt quá rồi, cha cuối cùng cha cũng quay về với con rồi” Bất giác mà cô bé lại vô cùng ý lại cha như cũ Nguyễn Cao Cường nhéo mặt của con gái, nếu không phải là Đào Hương Vì bị thương, anh ta cũng không chịu ở lại bệnh viện mà không thể ở bên cô bé.
‘Đào Vân Nhi vui vẻ một hồi, sau đó lại có chút mất mát, thấp giọng mà nói: “Nếu như mẹ cũng ở đây thì tốt rồi, không biết em quay phim ở trên núi như thế nào rồi?”
Nguyễn Cao Cường im lặng mấy giây: “Đợi vết thương của con khỏi hơn một chút, cha sẽ liên lạc với mẹ, để cho hai người gặp nhau.”
“Dùng gọi video sao?” Đào Vân Nhi không hy vọng rằng mẹ có thể về được.
“Ừm” Nguyễn Cao Cường vẫn không muốn để cho con gái biết được Đào Hương Vi bị thương.
Lâm Hương Giang đứng bên cạnh nghe hai cha con nói chuyện, lúc này mới lại gần một chút mà nói: “Anh, tim của Vân Nhi vẫn chưa khỏi hẳn, vừa nãy em đưa cô bé đi kiểm tra, đây là kết quả kiểm tra, mặc dù vấn đề không lớn, nhưng bác sĩ nói vẫn phải chú ý thêm, nhất là không thể kích động cô bé, cảm xúc của cô bé phải luôn ổn định.”
Nguyễn Cao Cường nhìn tờ báo cáo kiểm tra một cái, đối với vấn đề tim của Vân Nhi, anh ta vần luôn hiểu rõ, vì vậy bình thường đều cố gắng giành thời gian ở bên cô bé.
“Em biết tim Vân Nhi không tốt rồi, mà em còn để cho Thanh Dương đưa con bé đi bản súng?
Lần này con bé bản lệch lên vết thương không nghiêm trọng lắm, nếu như mà có chuyện gì bất trắc, em định ăn nói với anh như thế nào?” Đối với chuyện này, anh ta vẫn rất tức giận.
“Sorry, em không biết là Thanh Dương đưa cô bé đi bản súng, là em sơ suất.”
“Đương nhiên là sơ suất của em rồi, nếu không phải em không giám sát được, thì Vân Nhi cũng sẽ không bị thương!” Nguyễn Cao Cường còn đố toàn bộ trách nhiệm lên đầu cô.
Lâm Hương Giang vì chuyện này mà đã mắng con trai rồi, giờ không muốn cơn giận của Nguyễn Cao Cường lại trút lên người Thanh Dương nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn mà trả lời: ‘Đúng vậy, đều là trách nhiệm của em cả, trong khoảng thời gian ‘Vân Nhi bị thương, em sẽ tự chăm sóc cô bé OK?”
“Không cần đâu, anh không yên tâm giao con cho người thiếu tinh thần trách nhiệm như em được” Nguyễn Cao Cường vô cùng tức giận, nói chuyện không hề khách khí chút nào.
Lâm Hương Giang tự nhận là đuối lý, cũng không cãi lại, cũng hiểu được việc anh ta đau lòng cho Vân Nhi.
“Nguyễn Cao Cường, người làm anh như anh nói năng với em gái kiểu gì thế hả?” Lúc này Hà Tuấn Khoa xuất hiện, hẳn đã nghe thấy hết lời của hai bọn họ rồi “Nếu như nó không phải là em gái tôi, tôi sẽ không khách khí với nó như vậy đâu!” Nguyễn Cao Cường khó chịu là hét lên.
Lâm Thanh Dương cũng nhịn không được mà nói: “Chú à, cháu đừng có trách mẹ cháu, là cháu đưa Vân Nhi đi bản súng, chú cứ trách cháu đi.”
“Thắng nhóc cháu đừng tưởng là chú không dám dạy dỗ cháu” Nguyễn Cao Cường hừ lạnh một tiếng.
“Anh mà có thời gian dạy dỗ nó, không bằng dùng thời gian đó mà quan tâm con gái mình đi”
Hà Tuấn Khoa không cho phép người khắc ăn hiếp vợ mình, cho dù việc Đào Vân Nhi bị thương thì bọn họ cũng có trách nhiệm, ý của hẳn cũng không phải là muốn chối bỏ trách nhiệm.
“Này thì cậu cứ yên tâm, tôi sẽ không giao Vân Nhi cho các người chăm sóc nữa đâu, tôi thấy giờ các người cũng rất bận, ngay cả thời gian mà quản lý con mình cũng không có. Huống hồ gì Giang vẫn con mang thai một đứa nữa’ Nguyễn Cao Cường như là ngậm đạn, từng câu đều đâm vào người khác.
“Anh có thể nghĩ như vậy cũng tốt, không cần Giang chăm sóc thêm một đứa trẻ nữa, tôi cũng sợ làm cô ấy mệt” Hà Tuấn Khoa bảo vệ vợ, không chịu nhượng bộ.
Lâm Hương Giang sợ hãi người đàn ông này còn nói tiếp thì có khả năng sẽ đánh nhau, vội lên tiếng: “Được rồi, hai người đừng có làm ầm lên nữa, con cái đang ở đây hết đấy!”
Nguyễn Cao Cường nghĩ đến con gái, lúc này mới ngậm miệng lại, quay người ôm lấy Vân Nhi muốn rời đi: “Tôi sẽ tự chăm sóc Vân Nhi, các người cứ quản lý tốt con trai mình là được rị Vừa nói xong, liền ôm lấy con gái nhanh chóng rời đi.
Lâm Hương Giang không ngăn anh ta lại, này cứ đợi đến lúc anh ta bình thường lại đã rồi nói tiếp đi Còn Lâm Thanh Dương thì không muốn mà đuổi theo: “Vân Nhi, em dưỡng thương cho tốt nhé, nếu như nhớ anh có thể gọi điện thoại cho anh.”
Nguyễn Cao Cường nghe thấy vậy bước chân dừng lại một chút: “Thời gian tới đây cháu đừng có liên lạc với Vân Nhi.” Anh ta sợ Lâm Thanh Dương sẽ làm hư con gái “Tại sao bọn cháu lại không được liên lạc với nhau? Vân Nhi bị thương cháu có trách nhiệm, muốn cháu ngày ngày đều chăm sóc em ấy cũng được”
“Nếu không phải vì cháu, thì con bé sẽ không bị thương, cháu không hiếu sao?” Nguyễn Cao.
Cường quay đầu liếc cậu bé một cái “Cháu biết, vì vậy cháu đồng ý chịu trách nhiệm” Lâm Thanh Dương nghiêm túc mà nói.
“Không cần đâu, cháu đừng có làm hư Vân Nhi là được rồi, giờ tay con bé bị thương rồi, nếu như để lại di chứng gì, thì chắc cũng không chịu trách nhiệm được”
Lâm Thanh Dương nhíu mày, lập tức hứa hẹn: “Nếu mà như vậy, sau này cháu sẽ chịu trách nhiệm nuôi Vân Nhị, tuyệt đối không thể em ấy chịu khổ”
Lâm Hương Giang đứng một bên liền ngây người, không ngờ con trai lại nói ra loại lời như vậy.
Nguyễn Cao Cường cũng kinh ngạc, nhưng lại cười khẩy: “Vân Nhi là con gái chú, chẳng lẽ chú không nuôi nổi sao? Phải cần cháu nuôi à? Sau này cháu cứ nuôi vợ cháu là được rồi.” Nói xong, lần này thực sự ôm con gái đi mất.
Đài Vân Nhi nằm lên vai anh ta mà vẫy tay với Lâm Thanh Dương: “Anh Thanh Dương, anh đừng có để ý đến lời của cha, đợi sau khi vết thương của em khỏi rồi thì sẽ tìm anh chơi.”
Lâm Thanh Dương còn muốn đuổi theo, Lâm Hương Giang kéo cậu bé lại, thở dài nói: “Bỏ đi, chú con đang tức giận, con nói gì cũng không chịu nghe đâu”
Hà Tuấn Khoa hừ lạnh một tiếng: “Có bệnh”
Có lẽ Nguyễn Cao Cường biến thành một người cuồng chiều chuộng con gái, vì con gái mà không thèm nhận ai khác nữa, ngay cả đứa em gái thân thiết nhất là Lâm Hương Giang cũng không thèm để ý nữa.