Vai vế của Hà Hàm Bội vẫn còn ở đây, cho nên lời nói của chị ta vẫn còn có một chút trọng lượng.
Nhưng mà Hà Tuấn Khoa không thèm quan tâm đến chị ta, nói với Dung Tuấn Bắc: “Đưa Nguyệt Hương đến biệt thự Phong Lâm, chuẩn bị những thứ cần thiết trong cuộc sống hàng ngày cho cô ta” Anh chỉ có thể làm được những điều này, dù sao thì cô ta vẫn là mẹ của Bé Con.
“Không! Tống giám đốc Hà, tôi không đi, tôi sẽ không rời khỏi đây, tôi sẽ không rời xa Bé Con..” Nguyệt Hương khóc lóc cầu xin, chắc anh sẽ mềm lòng vì đứa trẻ có đúng không?
Hà Tuấn Khoa không thèm nhìn cô ta, vẻ mặt lại càng lạnh lùng hơn: “Nhưng mà con bé không cần cô, cô không thể đảm nhiệm được chức trách của người làm mẹ, cho nên sẽ có chuyện gia đến chăm sóc cho con bé” Nói xong, anh phất tay ra hiệu để cho Dung Tuấn Bắc mang người đi.
“Cô Nguyệt Hương, mời đi thôi, đừng làm tôi khó xử” Dung Tuấn Bắc vẫn rất lịch sự, nếu cô ta không hợp tác, vậy thì anh ta chỉ có thể ra tay.
“Dung Tuấn Bắc, cậu cút đi cho tôi!” Hà Hàm Bội quát khẽ, chị ta muốn bảo vệ Nguyệt Hương.
“Cô Nguyệt Hương, nếu cô không đi thì tôi sẽ ra tay” Dung Tuấn Bắc nhắc nhở cô ta.
“Cậu dám động vào cô ta thử xem!” Hà Hàm Bội tức đến đen cả mặt, vậy mà anh ta lại không thèm để chị ta vào mắt?
Nguyệt Hương ngồi bệt xuống bên cạnh chân của Hà Tuấn Khoa, nước mắt rơi đầy mặt, cố gắng van xin: “Tổng giám đốc Hà, đừng đuổi tôi đi có được không… Xin anh..”
Nếu cô ta bị đuổi đi thì cô ta còn có hy vọng làm bà Hà sao?
Nước mắt của cô ta không thể làm anh thấy cảm động một chút nào, ngược lại còn nhíu chặt lông mày: “Dung Tuấn Bäc!” Tại sao anh ta còn chưa mang người đi?
Dung Tuấn Bắc không dám chậm trễ nữa, cũng không cần khách sáo với Nguyệt Hương, lập tức đi tới kéo cô ta đi.
“Dung Tuấn Bắc, cậu dừng tay lại cho tôi!”
Hà Hàm Bội muốn tiến lên ngăn cản, nhưng lại bị cấp dưới của Hà Tuấn Khoa ngăn lại.
“Cút đi!” Hà Hàm Bội hét lên với cấp dưới của anh, nhưng vô ích.
Dung Tuấn Bắc mặc kệ tất cả, trực tiếp đi kéo Nguyệt Hương đứng lên, sau đó kéo cô ta ra ngoài, đừng nhìn bình thường anh ta có vẻ lịch sự nhã nhặn, nhưng khi hành động thì sức mạnh lại rất lớn.
“Tổng giám đốc Hà… Tôi không đi, tôi không đi… Nguyệt Hương không thể chống lại, chỉ có thể bị cưỡng ép kéo đi, cô ta khóc lóc van xin cũng vô ích.
Những người khác sợ hãi đến mức không dám phát ra âm thanh, dì Dư cũng không dám nói mấy lời cầu xin thay cô ta, bây giờ bà ta cũng không thể tự lo cho bản thân mình.
Ngay cả Hà Hàm Bội cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Nguyệt Hương bị người ta mang đi một cách thô bạo.
“Em nhất định phải đối xử với Nguyệt Hương như vậy sao? Cô ta chính là mẹ của Bé Con!” Hà Hàm Bội thật sự rất tức giận, nói với Hà Tuấn Khoa một cách phẫn nộ.
“Ngay cả con của mình mà cô ta cũng không chăm sóc tốt, một người mẹ như cô †a thì không cần cũng được” Không ngờ anh lại nói ra một câu như vậy!
Hà Hàm Bội nổi giận bừng bừng, nhìn anh chäm chăm, há miệng thở dốc, chị ta cũng không biết nên phản bác lại như thế nào?
Hà Tuấn Khoa lập tức nhìn về phía quản gia, giọng nói lạnh lùng mang theo một tia răn đe: “Ông còn ngẩn người ở đó làm gì? Còn không đưa dì Dư đi thanh toán tiền lương đi?”
Thần kinh của quản gia vô cùng căng thắng, vội vàng nói: “Vâng…”
Dì Dư không hề phản kháng, bà ta cảm nhận được rất sâu sắc việc cầu xin một người máu lạnh vô tình chính là vô ích.
Mang theo khuôn mặt xám xịt đi theo quản gia giải quyết tiền lương, hoàn toàn vứt bỏ công việc được trả lương cao này.
Thím Trần tạm thời có thể giữ công việc ở nhà họ Hà, bà ấy thở phào nhẹ nhõm.
“Được, em đúng là càng ngày càng mất hết tình người!” Hà Hàm Bội tức giận bỏ đi, nhưng chị ta sẽ không bỏ qua đâu, chị ta sẽ tìm cách đưa Nguyệt Hương trở lại.
Tóm lại, chị ta sẽ không để Lâm Hương Giang quay lại đây một lần nữa đâu!