Bước chân Nguyễn Cao Cường ngừng một lát sau đó nghiêng đầu nhìn về phía anh ta, khinh thường cười: “Chỉ bằng mấy người này sao? Tôi khuyên anh nên gọi thêm người tới đi”
Tưởng vệ sĩ nhà Nguyễn Cao bọn họ ăn chay sao?
Phạm Văn Đồng căng mặt nhưng cũng không cảm thấy khó chịu, còn lạnh giọng cảnh cáo: “Anh hạn chế tự do của cô ấy là phạm pháp, nếu anh không thả cô ấy tôi sẽ báo cảnh sát”
Nguyễn Cao Cường nhún nhún vai, hoàn toàn không để ý: “Tùy anh” Cho dù có gọi cảnh sát đến cũng không thể xen vào chuyện gút mắt tình cảm giữa hai người được.
Phạm Văn Đồng không nghĩ tới anh lại kiêu ngạo như vậy, mà hiển nhiên đám người anh ta dẫn tới cũng không cách nào đối kháng với vệ sĩ của Nguyễn Cao Cường.
Muốn đưa Đào Hương Vi rời khỏi đây là chuyện cực kỳ không dễ dàng.
“Tôi báo cảnh sát!” Phạm Văn Đồng lấy điện thoại di động ra muốn làm như vậy thật.
Chỉ có điều anh ta mới vừa ấn một dãy số, lúc này có vài cảnh sát thân mặc đồng phục xuất hiện.
“Chúng tôi đã nhận được báo án, nơi này có người bị cưỡng bức” Cảnh sát nói.
Đôi mắt đuôi phượng của Nguyễn Cao Cường trầm xuống, chẳng lẽ là Đào Hương Vi báo cảnh sát?
“Các người lầm rồi, ở đây không…” Anh còn chưa nói hết lời đã bị giọng của một người phụ nữ ngắt lời: “Cảnh sát, là tôi báo án”
Đào Hương Vi bước ra từ trong nhà, trên người cô còn mặc bộ quần áo bị xé rách, chẳng qua bộ quần áo này vẫn có thể che khuất thân thể cô, chỉ có điều thoạt nhìn trông cô vô cùng chật vật, có thể thấy đúng là cô đã bị cưỡng bức thật.
Ánh mắt Nguyễn Cao Cường sáng như đuốc nhìn chăm chằm cô. Cô không nhìn anh, tâm mắt rơi vào phía cảnh sát, đúng là cô đã báo cảnh sát thật!
“Là cô báo cảnh sát? Cô nói cô bị người cưỡng bức?”
Cảnh sát hỏi.
“Đúng, chính là anh ta, anh ta đã cưỡng bức tôi!” Cô chỉ vào Nguyễn Cao Cường, nói.
Đào Hương Vi vừa nói ra lời này, ở đây không ai dám thốt ra, bầu không khí cũng trở nên quái dị vô cùng.
Ngay cả Phạm Văn Đồng cũng kinh ngạc nhìn cô, trong lúc nhất thời anh ta nói không nên lời.
Ánh mắt Nguyễn Cao Cường nhìn thẳng vào ánh mắt cô, thấy trong mắt cô không chỉ có phẫn nộ còn có hận thù…
Lòng của anh chợt siết chặt, cô đích thân báo cảnh sát, đích thân lên án anh cưỡng bức cô, cô có hận anh cũng chẳng có gì kỳ quái.
Cảnh sát nhìn về phía Nguyễn Cao Cường, hỏi: “Anh có lời gì muốn nói không?”
Nguyễn Cao Cường vẫn đang nhìn Đào Hương Vi như trước, lạnh lùng nói: “Tôi chỉ lên giường với cô ấy, nhưng không phải cưỡng bức như cô ấy nói”
“Rõ ràng là anh cưỡng bức tôi! Anh không để ý tới sự phản kháng của tôi mà cưỡng ép xâm phạm tôi, anh đừng cãi chày cãi cối!” Đào Hương Vi nói ngay.
“Nếu là như vậy, vậy thì mời hai vị theo chúng tôi quay về cục cảnh sát lấy lời khai đi” Lúc này cảnh sát không cách nào phán đoán đầu đuôi sự việc.
“Được, tôi đi với các người” Đào Hương Vi không muốn ở lại nơi này thêm một phút một giây nào nữa.
Nguyễn Cao Cường nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cô, cau mày nói: “Cô đi lên thay quần áo trước đi” Lúc này anh còn có tâm tư quan tâm cô?
Vậy mà cô vốn không lĩnh tình: “Không cần, cả người tôi có chứng cứ cưỡng hiếp” Cô cố ý mặc bộ quần áo bị xé rách đi ra chỉ vì lưu lại chứng cứ.
Phạm Văn Đồng cởi âu phục của mình ra phủ lên cho cô, chí ít cũng để cô trông không còn chật vật quá mức như trước.
“Cảm ơn” Cô nhẹ giọng nói với anh.
Nguyễn Cao Cường lạnh lùng nhìn bọn họ chằm chằm, hận không thể một cước đá văng Phạm Văn Đồng ra xa xa.
“Tôi đi lên thay quần áo” Lời này của anh là đang nói với cảnh sát. Nói như vậy, anh đồng ý tới cục cảnh sát tiếp nhận điều tra?
Cục cảnh sát.
Đào Hương Vi đã kể lại chuyện bản thân mình gặp Nguyễn Cao Cường như thế nào rồi bị cưỡng bức ra sao cho nữ cảnh sát nghe, rất nhanh đã có bác sĩ tới kiểm tra thân thể giúp cô, xác định đúng là Nguyễn Cao Cường đã phát sinh quan hệ với cô, trên người cô có rất nhiều dấu vết anh lưu lại.
Cứ như vậy bọn họ đã xác định sự thực Nguyễn Cao Cường cưỡng bức cô.