Không biết là khi nào, pháo hoa cách đó không xa đã ngừng bản, nhưng hai người trên du thuyền vẫn dính chặt lấy nhau.
Chính xác mà nói, mọi sự phản kháng và đấu tranh của Lâm Hương Giang đều bị nụ hôn của anh nuốt chứng…
Lúc này Hà Tuấn Khoa giống như một con thú săn mồi không thỏa mãn, một khi đã có được hơi thở của cô, anh sẽ không thể dừng lại.
Chỉ có cô mới có thể khơi dậy những suy nghĩ sâu kín trong lòng anh.
Hai năm qua, không phải là không có người phụ nữ nào tận tâm tận lực không sợ chết chủ động quấn quýt lấy anh, nhưng chưa lần nào trái tim anh rung động, huống chỉ là có hứng thú.
Nhưng đối mặt với người phụ nữ trong vòng tay của mình, anh đã mất kiểm soát.
“Hương Giang, cho dù em quên anh thật hay giả, em chỉ có thể là của mình anh..” Một lời nhận xét vô lý và độc đoán từ anh, đôi mắt đen của anh như chứa một sức mạnh và sự lạnh lùng.
Không tình nguyện buông cô ra, anh rất nóng lòng muốn trói cô lại bên mình.
Cô đã đồng ý gả cho anh, thì không có chỗ cho sự hối hận!
Trái tim Lâm Hương Giang đập vô cùng nhanh, gió đêm mát mẻ thổi qua cùng với lời nói của anh, cả người cô đột nhiên tỉnh lại.
Trời ạ, anh ta đang làm gì vậy?
Bàn tay của anh đang sờ soạng từ dưới quần áo, sau đó trực tiếp cởi cúc áo của cô từ phía sau…
Cô bất giác khẽ run lên, anh ngang ngược càn rỡ!
Không thể được… bọn họ không thể như thế này được..
Không biết cô lấy đâu ra sức mạnh to lớn, hung hăng đẩy anh ra, hoảng sợ thở hổn hển: “Hà Tuấn Khoa, anh đủ rồi đó!”
Người đàn ông bị cô đẩy ra liền lảo đảo lui về phía sau, đôi môi vừa hôn cô quả thật đỏ bừng đến mê người, dưới màn đêm, anh tuấn mỹ lạnh lùng, tràn đầy hơi thở tà ác, giống như hoàng đế của bóng đêm vậy!
Đôi mắt đại bàng sâu thẳm của anh nhìn thẳng vào cô, đôi chân thon dài bước tới tiến lại gần cô, giọng nói cực kỳ nam tính khàn khàn: “Bây giờ em đã nhớ lại anh chưa?”
Lâm Hương Giang lưng dựa sát lan can, dưới dòng sông tối tăm, chân cô mềm nhữn.
Nhưng người kia từng bước tới gần khiến cô càng thêm tức giận hơn, hơi thở hỗn loạn, thấp giọng hét lên: “Đừng qua đây! Đừng đến gần tôi!”
“Anh chỉ muốn giúp em nhanh chóng nhớ ra anh..” Giọng nói của anh mang theo chút hoang mang.
Lâm Hương Giang nhận ra rõ ràng là anh đang ép buộc cô, nếu như cô giả vờ mất trí nhờ thì cô sẽ sớm không thể tiếp tục giả vờ nữa.
Rất nhiều giọng nói chợt vang lên trong đầu của cô…
Người đàn ông đắt giá cầm những bông hoa và hỏi: “Chúng ta đã kết hôn rồi đó, được không?”
Trong đám cưới, mục sư hỏi cô: “Con có bằng lòng kết hôn với cậu Hà Tuấn Khoa trước mặt không?”
Nguyễn Cao Cường nói với cô: “Trong người chúng ta có gen bệnh phong, em không thể muốn có con với cậu ta.”
Những lời nói này cứ ám ảnh cô, và cơn đau đầu đầu tiên của cô sắp bùng nổi Trong đêm đen, mặt sông yên tĩnh bỗng nhiên phát ra tiếng nổ, có cái gì đó rơi xuống nước!
Sau đó là tiếng hét của Hà Tuấn Khoa: “Hương Giang!”
Trước khi anh đến gần thì cô đã trực tiếp nhảy qua khỏi lan can bảo vệ của du thuyền ngay trước mắt anh…
Cảnh tượng khi cô lái xe tông vào lan can và lao xuống sông vào hai năm trước như tái hiện trước mắt, anh lập tức bị nỗi sợ hãi bao vây.
Không, anh không thể chỉ nhìn cô biến mất trước mắt như vậy một lần nữa!
Không ai biết được anh đã sống sót như thế nào trong hai năm qua, anh không bao giờ muốn nếm lại mùi vị đau đớn khi mất cô nữa!
Lại là một tiếng ào, anh nhảy xuống nước cứu cô.
Lâm Hương Giang rơi vào dòng nước tối và lạnh, càng lúc càng thở gấp gáp, bóng sông cuốn lấy bóng sông, sợ đến mức không dám vùng vẫy, cô nhảm mắt từ từ chìm xuống…
Cô cảm giác như mình sắp bị dòng sông nuốt chửng hoàn toàn, nhịp tim cô sắp ngừng lại thì có người bơi về phía mình, ôm cô vào lồng ngực ấm áp trong giá lạnh.
Không cần mở mắt cô cũng có thể cảm nhận được đó là ai.
Khi cô sắp chết ngạt, đôi môi mỏng của người đàn ông áp vào cô và hô hấp nhân tạo cho cô.
Hít thở không còn quá khó khăn, hai tay cô ôm chầm lấy anh trong vô thức, hóa ra cô tham lam hơi ấm từ cơ thể anh..
Nếu như có thể, cô muốn tiếp tục dựa vào anh như thế này, nhưng… tại sao cô lại là cô chủ nhà Nguyễn Cao chứt Nước mắt cô trào ra hòa vào nước sông, không biết đó là nước mắt hay nước sông nữa.
Trong phòng của du thuyền, Hà Tuấn Khoa đã ngồi bên giường sau khi thay quần áo sạch sẽ.
Người phụ nữ còn hôn mê trên giường, không biết cô ấy mơ thấy gì, nhưng lại buồn đến rơi lệ.
Nhìn thấy những giọt nước mắt pha lê từ khóe mắt cô, trái tim anh như thắt lại.
Cúi người đến gần cô, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt, lông mày anh nhíu lại, ánh mắt nặng nề nhìn cô.
“Không phải chỉ hôn em thôi sao, đau khổ như vậy sao?” Hà Tuấn Khoa thì thầm nói với cô đang hôn mê, ánh mắt anh u ám.
Đôi mi mảnh mai của người phụ nữ lúc này khẽ run lên, và cô từ từ mở mắt ra.
Lâm Hương Giang vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy Hà Tuấn Dũng đang ở gần trong gang tấc, đầu óc cô còn hỗn loạn, chưa hình dung được cái gì, theo phản xạ có điều kiện đẩy anh ra, lập tức ngồi dậy, cầm chăn bông lùi về phía sau một cách phòng thủ.
“Đừng động vào tôi!” Cô hoảng sợ mắng, lúc này cô mới nhớ tới chuyện đã xảy ra trước khi bị hôn mê, cô bị anh ép bên lam can muốn làm gì thì làm!Truyện tổng tài
Vẻ mặt chống cự của cô như vậy khiến khuôn mặt tuấn tú của anh hơi trầm xuống, trong ngực anh cảm thấy rất bực bội.
Sau vài giây im lặng, anh lạnh lùng nói: “Em yên tâm, anh sẽ không chạm vào người em đâu”
Anh không ngờ cô lại chống cự quyết liệt như vậy, để từ chối anh, cô đã nhảy xuống sông, thậm chí còn không cần cả tính mạng!
Cho nên cô không phải ngụy trang mà thật sự đã quên mất anh sao?
Lâm Hương Giang cười giễu cợt: “Anh cũng đã hứa là sẽ không chọc tức tôi nữa!”
Bây giờ lại không chỉ quấy rầy cô.
“Em nghĩ kĩ lại đi, anh không có đồng ý với em” Anh nhẹ giọng nhắc nhở.
“Anh, anh làm sao mới bằng lòng để tôi đi?” Một chút lo lắng một chút tức giận, anh ấy luôn luôn mạnh mẽ như vậy.
Hà Tuấn Khoa dán chặt ánh nhìn vào cô, đôi mắt anh nghiêm túc sâu thắm, giọng anh trở nên trầm hơn: “Trừ khi… em nói cho anh biết tại sao em lại hối hận về cuộc hôn nhân của chúng ta? Tại sao lại cự tuyệt anh?”
tất cả những gì anh muốn là một lý do, một lý do để anh buông tay từ bỏ.
Lâm Hương Giang mím chặt môi, tại sao cô lại nói vì kết hôn? Câu hỏi này muốn cô trả lời thế nào đây?
Nếu như có thể trả lời, thì có nghĩa là cô không bị mất trí nhớ sao?
Ngoài ra… Cô không thể nói lý do thật sự được.
Cô chỉ có thể giả bộ cười trừ: “Anh đang làm khó tôi sao? Tôi không phải là Lâm Hương Giang, tôi làm sao biết được chứ?”
“Em chính là Hương Giang của anh, anh sẽ không đến người phụ nữ của mình cũng không nhận ra đâu.” Hà Tuấn Khoa dứt khoát nói.
Ánh mắt của anh lạnh lùng và sắt bén, khiến cho trái tim của Lâm Hương Giang đập loạn nhịp cô hoảng sợ nhìn sang chỗ khác lạnh lùng nói: “Anh cứ tự lừa dối mình, thì tôi cũng không còn cách nào.”
Khi cô cúi đầu xuống, cô phát hiện ra mình đang mặc áo sơ mi nam, quần áo ở trong trạng thái trống không!
Cô biết răng quần áo của cô bị ướt khi cô rơi xuống nước, và cô phải thay quần áo của mình, nhưng…
“Là ai thay quần áo cho tôi vậy?”
Hà Tuấn Khoa nhướng mày, ôn tồn nói: “Em nghĩ là anh sẽ để cho người ngoài thay quần áo cho em sao?” Ngụ ý là anh đã thay quần áo cho cô.
“Anh..” Hai má cô nóng bừng lên xấu hổ, cô trừng mắt nhìn người đàn ông chết tiệt kia, trong lúc cô không biết gì đã bị nhìn sạch sẽ hết rồi sao?
Cô vẫn bực tức trách móc: “Lưu manh!”
Đôi mắt Hà Tuấn Khoa đột nhiên tối sầm lại, đột nhiên nhớ tới cảnh thay quần áo, ánh mắt của anh trở nên nóng bỏng dán vào người cô.