Nguyễn Cao Cường tắm rửa xong đi ra thấy cô đã xuống giường, ngồi trên sofa bên cửa sổ. Trên người cô mặc bộ quần áo đã bị anh xé bỏ.
Trong mắt anh có một chút biến hóa, trực tiếp cất bước chân dài đi về phía cô.
“Đi tắm, thay bộ trang phục khác, trong tủ quần áo có quần áo của cô” Anh nói với cô.
Đào Hương Vi chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ mà chẳng thèm nhìn anh lấy một lần, tựa như không hề nghe thấy những lời anh nói.
Người đàn ông nhíu mày lại, cúi người, ngón tay dài nhấc.
cằm cô lên: “Không phải bày ra gương mặt thối như vậy với tôi. Từ hôm nay trở đi cô phải ngoan ngoãn ở nhà cho tôi, đừng hòng đi ký hợp đồng với studio nào nữa. Tạm thời không cần nghĩ tới chuyện quay phim”
Anh ta nói vậy là có ý muốn hạn chế tự do của cô?
Đào Hương Vi lạnh lùng nhìn chằm chăm anh, chỉ phun ra ba chữ: “Anh nằm mơ” Ngay sau đó cô đẩy tay anh ra.
Nguyễn Cao Cường đứng thẳng người dậy, bên hông anh chỉ quấn khăn tắm, trên người còn có bọt nước chảy xuống, lồng ngực và sau lưng có thể thấy được vài vết cào do móng tay để lại, đều do cô ban tặng.
Lúc này người hầu ở bên ngoài gõ cửa nói: “Tổng giám đốc Cường, ngoài cửa có mấy người tới nói là vua màn ảnh muốn tìm cô Đào”
Đôi mắt đuôi phượng của Nguyễn Cao Cường ngưng lại, đáy mắt hiện lên ý lạnh thật sâu, Phạm Văn Đồng tới nhanh như vậy sao?
Gương mặt vốn không chút biểu cảm của Đào Hương Vi cũng có chút gợn sóng. Phạm Văn Đồng lại tới cứu cô?
Anh thấy biến hóa trên mặt cô, cười lạnh một tiếng: “Rất chờ mong anh ta đến sao? Tôi cho cô biết, bất kể là ai đến cũng không thể dẫn cô đi được!” Anh bỏ lại lời này sau đó xoay người ra cửa.
Cô nghe được anh dặn dò người hầu ngoài cửa: “Trông chừng cô ấy cho tôi, không cho phép cô ấy xuống lầu”
Đào Hương Vi cười lạnh, anh tưởng anh có thể giam lỏng cô sao?
Nguyễn Cao Cường trực tiếp mặc một chiếc áo ngủ vào.
sau đó xuống lầu. Anh đã thông báo cho bảo vệ cửa để Phạm Văn Đồng đi đến.
Phạm Văn Đồng dẫn theo mười mấy người tới, bọn họ bị ngăn ở trước cửa biệt thự, không cho phép tiến thêm dù chỉ một bước.
“Nguyễn Cao Cường đâu? Mau gọi anh ta ra đây!” Phạm Văn Đồng quát lớn.
“Anh vội cái gì, nếu tổng giám đốc Cường của chúng tôi muốn gặp anh tự khắc sẽ ra ngoài” Quản gia lạnh lẽo miệt thị đáp một câu.
“Tôi muốn gặp Đào Hương Vi, kêu anh ta giao người ra đây” Phạm Văn Đồng nói.
“Ở nơi này còn chưa tới phiên anh dương oai” Quản gia hoàn toàn không đặt những người này vào mắt.
“Nguyễn Cao Cường, giao Hương Vi ra đây!” Phạm Văn Đồng mặc kệ, trực tiếp hô to.
“ồn ào cái gì?” Một giọng nam trầm lạnh truyền đến từ trong cửa, ngay sau đó bóng dáng cao lớn của người đàn ông bước ra.
Phạm Văn Đồng thấy anh mặc áo ngủ xuất hiện, anh mặc vậy là có ý gì? Khinh thường anh ta sao?
Bộ áo ngủ trên người Nguyễn Cao Cường rất lỏng lẻo, còn lộ ra phần ngực, Phạm Văn Đồng thấy trên ngực của anh có vết cào, là móng tay phụ nữ cào ra! Anh đã làm gì Đào Hương Vi?
Chỉ nháy mắt Phạm Văn Đồng đã hiểu rõ. Anh cố ý ăn mặc như vậy ra ngoài là vì muốn nói cho anh ta biết, anh và Đào Hương Vi đã làm chuyện không thể nói!
“Hương Vi đâu? Anh làm gì cô ấy rồi?” Anh ta nhìn chằm chằm Nguyễn Cao Cường lạnh giọng chất vấn.
“Anh tìm cô ấy làm gì?” Nguyễn Cao Cường thờ ơ hỏi ngược lại.
“Đương nhiên là đưa cô ấy về, rời xa người đàn ông cặn bã là anh!”
Đôi môi mỏng của Nguyễn Cao Cường lộ ra nụ cười lạnh: “Nơi này là nhà của cô ấy, cô ấy sẽ không đi đâu cả” Anh dừng một chút rồi nói tiếp: “Thuận tiện nói cho anh biết, cô ấy sẽ không thành lập studio gì với anh, sau này cũng sẽ không quay.
phim nữa”
Phạm Văn Đồng ngẩn ra, tiện đà nheo lại mắt: “Nguyễn Cao Cường, anh dùng thủ đoạn trở thành cổ đông của Phục Hỉ ngăn cản cô ấy ký hợp đồng với studio của tôi, lần này anh thành công không có nghĩa lần nào anh cũng sẽ được như ý, tôi và cô ấy chắc chắn sẽ thành lập studio của chúng tôi, cô ấy có quay phim hay không cũng không tới phiên anh quyết định”
“Từ giờ trở đi, chuyện của cô ấy do tôi quyết định, anh cút đi cho tôi” Nguyễn Cao Cường lười nói nhảm với anh ta.
Mắt thấy anh sắp xoay người đi vào nhà, Phạm Văn Đồng vội nói: “Anh lập tức giao cô ấy ra đây, hôm nay tôi nhất định phải đưa cô ấy đi!”