Lâm Hương Giang đuổi tới phía sau cũng luống cuống.
Sau khi cô xuống xe, sắc mặt tái nhợt chạy tới. Thấy chiếc xe màu trắng kia còn đang lăn xuống, nhưng không biết bị cái gì kẹt lại, lật nghiêng ngừng lại bên vách núi.
“Thiên Khuê…” Trái tim cô như bị ai bóp mạnh. Rõ ràng ban nấy cô ấy còn nói muốn tới nơi khác, muốn học tập nhiều thứ hơn, thế nhưng chỉ mới chớp mắt… Vì sao…
Lâm Hương Giang túm mạnh lấy áo Dạ Hữu Khánh, hung tợn tát anh ta: “Anh! Đều do anh cứ đuổi theo không bỏ! Vì sao anh không chịu bỏ qua cho cô ấy!”
Dạ Hữu Khánh bị một tát này của cô đánh tới mặt đỏ bừng lên, trên mặt cũng ¡n rõ dấu ngón tay của cô, nhưng anh ta lại không cảm thấy đau đớn chút nào. Anh ta hung ác nhìn chằm chằm cô, dùng sức hất bàn tay thuộc hạ đang kéo anh ta, móc súng ra chĩa thẳng vào đầu cô: “Là cô đã cho cô ấy có cơ hội chạy trốn, là cô đã đưa xe cho cô ấy! Cô đáng chết!”
Anh ta lại bóp cò súng, dưới cơn thịnh nộ anh ta muốn một phát giết chết cô!
Cốc Nam Ninh chạy tới, một đá đạp bay súng trong tay Dạ Hữu Khánh, mặt không thay đổi nói: “Hiện tại quan trọng nhất là cứu người, các người tàn sát nhau ở đây có thể cứu cô ấy lên sao? Hà tất phải lãng phí thời gian!”
Anh ta nói không sai, hiện tại bọn họ nên nghĩ biện pháp cứu người. Nhưng bọn họ vốn không có biện pháp nào xuống dưới, chỉ có thể báo cảnh sát xin giúp đỡ.
Lâm Hương Giang lập tức kêu Cốc Nam Ninh báo cảnh sát, cô sợ mình quá kích động không nói rõ địa chỉ được.
Vậy mà Cốc Nam Ninh mới vừa lấy điện thoại di động ra, đột nhiên một tiếng nổ kịch liệt chấn động đến mức nguyên sơn cốc đều núi chuyển!
Vào thời khắc ấy, Lâm Hương Giang chỉ cảm giác mình đứng không vững, hai chân mềm nhũn, lại ngã ngồi xuống.
Phía dưới, chiếc xe kia nổ tung, ngọn lửa hừng hực bao phủ cả chiếc xe!
Khóe mắt liếc qua, cô ấy nhìn thấy Dạ Hữu Khánh quỳ sụp xuống bên hàng rào hướng về phía dưới!
Không biết có phải anh ta cũng đột nhiên mất thăng bằng hay là vì hết thảy những gì đang nhìn thấy. Thống khổ thật lớn do mất đi Lãnh Thiên Khuê khiến anh ta quỳ xuống…
“Lãnh Thiên Khuê… Tại sao cô có thể..” Ở ngay trước mặt anh, khiến anh trơ mắt nhìn cô ấy chết đi?
Dạ Hữu Khánh quỳ ở nơi đó, trái tim phảng phất như bị móc rỗng, đau đớn kịch liệt lan tràn tới tứ chỉ bách hài. Hai tay anh ta chống trên mặt đất, đầu cũng cúi thấp xuống, nước mắt nhỏ từng giọt từng giọt.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện muốn cô ấy chết, anh †a chỉ muốn bắt cô ấy trở lại, giữ cô ấy bên cạnh mà thôi.
Vì sao cô ấy cứ muốn chạy trốn?
Cho dù cô ấy nhẫn tâm thọc anh ta một đao như vậy, trăm phương nghìn kế muốn lấy mạng anh ta, anh ta cũng chưa từng nghĩ tới chuyện muốn cô ấy chết!
Lãnh Thiên Khuê, em thật ác độc!
Đây là nghiêm phạt độc ác nhất của em dành cho anh!
Lâm Hương Giang ngồi sụp xuống đất, một câu cũng không nói nên lời. Gió núi lành lạnh thổi qua, trong lòng cô chỉ cảm thấy trống rỗng.
Cốc Nam Ninh vẫn gọi điện thoại xin giúp đỡ, đồng thời đám thuộc hạ của Dạ Hữu Khánh cũng dọc theo sườn dốc đi xuống phía dưới, tới gân chiếc xe kia.
Anh ta đã nói cho dù chết cũng phải nhìn thấy thi thể của cô ấy!
Đám người cứu viện tới rất nhanh, chiếc xe đang bốc cháy cũng được nhân viên cứu hộ đập chết.
Hà Tuấn Khoa nghe thấy vậy cũng mau chóng chạy tới.
Anh vừa tới đã thấy Lâm Hương Giang ngồi dưới đất. Anh không khỏi nhíu mày lại, đi tới đỡ cô dậy.
“Vì sao lại ngồi trên đất, em không lạnh sao?” Anh cởi áo khoác của mình ra phủ thêm cho cô.
Lâm Hương Giang lắc đầu, tiện đà nhào vào trong ngực anh, rốt cục cô cũng không nhịn được mà khóc lên: “Tuấn Khoa, em không nên đưa xe cho cô ấy, không nên để cô ấy trốn..” Suy nghĩ kỹ một chút, Lãnh Thiên Khuê gặp phải kiếp nạn như vậy cô cũng có trách nhiệm.
Hà Tuấn Khoa đau lòng ôm lấy cô, vỗ vỗ sau lưng cô: “Chuyện này không liên quan gì đến em, em chỉ muốn giúp cô ấy thôi. Là cô ấy quá nếu không phải có người đuổi sát phía sau, cô ấy đã không tạo ra sai lầm như thế”
Anh nói cũng không sai, nếu không phải Dạ Hữu Khánh cứ nhất định phải đuổi theo cô ấy không bỏ, cô ấy đã không lái xe ra ngoài.