Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi - Lâm Hương Giang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 798: Dìu cô


Lãnh Thiên Khuê há miệng muốn nói điều gì, nhưng chỉ có thể phát ra giọng nói cực khàn, không biết có phải là do quá lâu rồi không mở miệng nói chuyện hay không, cổ họng cô ấy khô rát.


Kinh ngạc nhìn của cô một hồi, lúc này Dạ Hữu Khánh mới lấy lại tỉnh thần. Anh ta luống cuống tay chân, muốn dìu cô ấy ngồi dậy rồi lại sợ không biết có đụng tới thương thế của cô ấy không?


Anh ta mới vừa đưa tay ra lập tức thu hồi lại. Từ trước đến nay anh ta vẫn luôn dứt khoát, nhưng lúc này ngay cả nói chuyện cũng không trôi chảy: “Tôi, tôi rót nước cho cô… A, còn phải báo cho bác sĩ…”


Anh ta muốn gọi bác sĩ lại muốn rót nước cho cô ấy, trong lúc nhất thời anh ta luống cuống chân tay.


Dạ Hữu Khánh hít sâu một hơi, đưa lưng về phía cô ấy sau đó tát mạnh một tát lên mặt mình!


Đau nhức! Là đau đớn chân thật!


Ngay sau đó anh ta quay đầu nhìn cô ấy. Cô ấy trợn tròn mắt, đúng là cô ấy đã tỉnh, đây không phải ảo giác.


Trong lòng chỉ cảm thấy mừng như điên, hưng phấn tới có chút khó có thể ức chế. Anh ta vội vã nhấn chuông gọi bác sĩ, ngay sau đó anh ta lại rót một ly nước cho cô ấy.


Anh ta cẩn thận cho Lãnh Thiên Khuê uống một chút nước ấm, lúc này bác sĩ cũng tới.


“Nhanh, nhanh kiểm tra cho cô ấy!” Anh cầm lấy bác sĩ kéo tới trước giường bệnh, có phải cô đã tỉnh rồi không? Có phải cô đã tốt rồi không? Sẽ không biến thành người thực vật nữa đúng không?


“Bình tĩnh chớ nóng vội, kiểm tra cũng phải làm từng bước.


một, nếu không sẽ xuất hiện sai lầm” Bác sĩ nói với anh ta.


“Được, cứ tiến hành từng bước theo chuyên môn đi” Dạ Hữu Khánh không dám thúc giục bệnh viện, còn chủ động thối lui đến bên cạnh.


Trong quá trình này, Lãnh Thiên Khuê vẫn không mở miệng nói chuyện, cô vô cùng an tĩnh cũng rất phối hợp với bác sĩ.


Sau khi kiểm tra một phen, bác sĩ nhìn bảng báo cáo nói với Dạ Hữu Khánh: “Chỉ có thể nói cô ấy tỉnh lại đúng là kỳ tích. Dựa theo kết quả kiểm tra trước mắt, cô ấy vẫn chưa khỏi hoàn toàn, vết thương ở não còn cần tiếp tục trị liệu.


Những vết thương trên thân thể trước đó đã được trị liệu gần như khỏi hẳn, nhưng vẫn có di chứng, tỷ như trong khoảng thời gian ngắn cô ấy không cách nào đi lại được”


Dạ Hữu Khánh cũng biết, sau tai nạn xe, toàn thân cô ấy đầy vết thương, đồng thời còn là vết thương vô cùng nghiêm trọng. Có thể cứu về một mạng đã là may mắn.


“Cô ấy tỉnh rồi, sẽ không biến thành người thực vật nữa chứ?” Thứ anh ta quan tâm nhất vẫn là vấn đề này.


Bác sĩ không nhịn được cười một tiếng: “Yên tâm đi, nếu cô ấy có thể tự mình tỉnh lại, sau này cô ấy sẽ không biến thành người thực vật nữa”


Lời này khiến thần kinh đang thắt chặt của Dạ Hữu Khánh được buông lỏng: “Vậy là tốt rồi..” Anh ta không nhịn được nhỏ giọng nói một câu.


“Chúng tôi sẽ chú ký kỹ tới tình huống của cô ấy, sẽ cố hết sức để cô ấy khỏe lên” Cuối cùng bác sĩ vỗ vỗ bả vai anh ta, để anh ta không cần căng thẳng quá như vậy.


Sau khi bác sĩ rời đi, Dạ Hữu Khánh ngồi lại bên giường bệnh. Ở trước mặt cô ấy, đột nhiên anh ta cảm thấy hai tay không biết nên để đâu.


Anh ta ngồi một hồi lâu cũng không biết nên mở miệng nói gì với cô ấy, ngược lại Lãnh Thiên Khuê thấy anh ta đã mở lời trước: “Anh… là ai?”


Một câu rất nhẹ rất nhẹ lại khiến thân thể Dạ Hữu Khánh run lên. Anh ta trừng mắt mãnh liệt nhìn cô ấy, cô ấy nói gì vậy?


“Cô biết tôi là ai không?” Anh ta chần chờ hỏi, con ngươi đen u ám nhìn chằm chăm cô ấy không chớp mắt.


Lãnh Thiên Khuê nhẹ nhàng lắc đầu: “Không biết”


Nhìn dáng vẻ hiện tại của cô ấy không giống như đang nói dối. Cô ấy rất nghiêm túc quan sát anh ta, dường như đang cố gắng nghĩ xem rốt cục anh ta là ai?


Hai hàng lông mày của Dạ Hữu Khánh chậm rãi nhíu chặt lại, không dám tin nhìn cô ấy, tình huống này là thế nào?


Lễ nào cô ấy đã quên anh ta rồi?


“Tôi… Tôi là Dạ Hữu Khánh, cô có nhớ không?” Anh ta không thể làm gì khác hơn là tự báo tên, đồng thời lại lo lắng sau khi cô ấy bắt đầu nghĩ tới tên anh ta sẽ không kìm nén được nỗi lòng.


“Dạ, Hữu, Khánh?” Cô ấy đọc từng chữ từng chữ tên anh ta, lại tỉ mỉ nghiêm túc quan sát anh ta, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Tôi không nhớ anh, anh là người thân của tôi sao?” Nếu không vì sao anh ta lại ngồi chờ ở đây?


Trong đầu Dạ Hữu Khánh có một chớp mắt trống rỗng, cô đã mất ký ức sao?


.. chờ đã, tôi lại gọi bác sĩ tới kiểm tra một chị ta vội vàng đứng dậy, ban nãy bác sĩ cũng không nói chuyện cô ấy mất ký ức.


Bác sĩ lại đi tới kiểm tra cho Lãnh Thiên Khuê, lại hỏi cô ấy một vài vấn đề.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK