Một năm sau.
Y tá kiểm tra tình trạng của Nguyễn Cao Cường xong, sau đó nói với Đào Hương Vĩ: “Mọi thứ đều bình thường, không có vấn đề gì.”
Đào Hương Vi khẽ gật đầu: “Được rồi, tôi biết rễ “Hôm nay là ba mươi, cô không về sao? Vẫn muốn đón ở bệnh viện?” Y tá nhiều lời hỏi thêm.
Đào Hương Vi nhìn người đàn ông trên giường bệnh, sắc mặt chỉ là có chút tái nhợt hơn, không có thay đổi gì nhiều so với ngày trước.
“Ừm, vẫn ở bệnh viện đón” Cô trầm giọng đáp. Anh ấy ở đây, đón Tết cũng chỉ có thể ở đây, cùng anh ấy bước qua năm mới.
Trong một năm qua, cô đã chăm sóc Nguyễn Cao Cường thế nào, các y tá đều nhìn thấy và không khỏi thở dài: “Có cô trông nom anh ta như vậy, anh ta coi như là người hạnh phúc Ánh mắt Đào Hương Vi tối lại: “Nhưng tôi không muốn trông nom anh ấy như thế này, tôi hy vọng anh ấy có thể tỉnh lại.”
Cô y tá võ vai cô an ủi: “Sẽ luôn có kỳ tích. Sớm muộn gì ông trời cũng sẽ cảm động trước sự kiên trì của cô”.
Đào Hương Vi chỉ cười và không nói thêm gì. Nếu thật là như vậy thì cô phải cảm ơn trời.
Sau khi y tá rời đi, cô đem một ít nước ấm qua đó, dùng khăn lông lau tay chân cho Nguyễn Cao Cường.
“Anh đó, đã nằm ở đây một năm rồi, cũng nên trút bỏ oán trách và giận hờn với em đi chứ? Anh nên tỉnh lại rồi, không thể hành hạ em mãi thế này được” Cô vừa lau tay cho anh ta, vừa nói Ngày ngày chăm sóc anh ta như thế này không thành vấn đề, nhưng điều hành hạ cô là anh ta nằm bất tỉnh như vậy, khiến lòng cô rất khó chịu.
Cứ nói như vậy, hốc mắt cô đỏ hoe, cô sụt sịt, kìm nén mọi cảm xúc bưồn bã, không muốn khóc nữa ‘Vân Nhi nghe nói hôm nay Lâm Thanh Dương sẽ trở về đón Tết, sáng sớm đã đến chỗ của Lâm Hương Giang, cùng họ đi đón cậu bé.
Đào Hương Ví nghĩ là Vân Nhi phải về trễ một chút, không ngờ sau khi cô ấy vừa giúp Nguyễn Cao Cường tắm rửa xong, Vân Nhi đã trở về.
“Mẹ, anh Thanh Dương đến thăm ba!” Vân Nhi kéo tay Lâm Thanh Dương vào trong phòng bệnh.
Đi theo sau còn có Lâm Hương Giang, Hà Tuấn Khoa và con gái của bọn họ, một nhà bốn miệng đều đến đây.
Đào Hương Vi nhìn qua, suýt chút nữa không nhận ra đó là Lâm Thanh Dương.
Bây giờ cậu nhóc này đã được mười tám tuổi, cả người khí khái, cơ thể cường tráng. Nghe nói cậu là nhân vật tay súng thiện xạ trong bộ đội đặc chủng.
Ngũ quan kia của cậu di truyện sự đẹp trai và lập thể của Hà Tuấn Khoa, hãng năm cậu vẫn rèn luyện trong quân đội, có loại hơi thở chính nghĩa và kiên cường, cả người tỏa đầy hormone.
“Khó lắm mới thấy Thanh Dương con về nhà mừng năm mới!” Đào Hương Vi cũng có phần vui vẻ.
“Mợ, con đến thăm cậu. Con cũng được nghỉ có một ngày thôi, tối mai con phải đi rồi:’ Lâm Thanh Dương nói.
“Sao cơ? Chỉ có một ngày nghỉ thôi? Chuyện này… hình như cũng hà khắc với các con quá rồi?” Trước đó Đào Hương Vi từng nghe Lâm Hương Giang oán giận, nuôi con trai tốn kém bao nhiêu, vậy mà một năm 365 ngày hầu như không được gặp.
Có đôi khi Lâm Thanh Dương phải chấp hành nhiệm vụ đặc thù, bọn họ làm cha mẹ mà còn không liên lạc được với cậu.