Bên cảnh sát, bởi vì Hà Tuấn Khoa không thể đưa ra bằng chứng chứng minh khẩu súng đó không phải là do anh cất giữ. Mà cuộc điều tra này cũng không được kết quả nào khác, cho nên đồn cảnh sát đang chuẩn bị chuyển anh đến cơ.
quan tư pháp, để chờ đến lúc kết án.
Dĩ nhiên là lúc này Lâm Hương Giang cũng không thể ngồi yên, chẳng lẽ Hà Hàm Bội vẫn không tin anh là Hà Tuấn Khoa sao?
Lúc này, Hà Hàm Bội đang cùng Lâm Thanh Dương bước vào. Đúng lúc các nhân viên của đồn cảnh sát đang chuẩn bị đưa Hà Tuấn Khoa đến cơ quan tư pháp.
“Chờ đã, súng không phải của anh ta, tôi có chứng cứ: Hà Hàm Bội lập tức lên tiếng ngăn cản.
“Đúng vậy, chú cảnh sát à. Chuyện này không liên quan đến bố của cháu đâu. Là do bác của cháu đã hại bố cháu đó. Bác ấy đến đây để tự thú”
Lâm Thanh Dương vội vàng chạy tới rồi nói Lâm Hương Giang ngẩn ra, Hà Hàm Bội đến đây để tự thú sao? Không thể nào.
Hà Hàm Bội thiếu chút nữa muốn thổ huyết.
Tên nhóc thối này có thù lớn với chị ta hay sao vậy? Ai nói chị ta đến đây để tự thú vậy?
“Mấy người đừng nghe thắng nhóc con này nói lung tung, tôi chỉ đến đây để trình chứng cứ mà thôi” Hà Hàm Bội vội vàng giải thích để cho.
bọn họ không hiểu lầm. Mặc dù chị ta đúng là người đứng đẳng sau thao túng tất cả chuyện này.
Hà Tuấn Khoa nhìn về phía chị cả của mình.
Khi ánh mắt của hai chị em chợt giao nhau, đột nhiên có loại cảm xúc không rõ ràng xuất hiện trong hai người.
Ánh mắt của anh có chút u ám. Xem ra, chị cả đã tiếp nhận thân phận của anh rồi.
Hà Tuấn Khoa tạm thời được đưa về đồn cảnh sát, để xem Hà Hàm Bội có chứng cứ gì rồi nói sau.
Dì Trương nói xong thì bối rối lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra “Mấy người xem, đây chính là thẻ ngân hàng mà người đó đã đưa cho tôi. Tiền vẫn ở bên trong, có hơn một tỷ. Tôi vẫn chưa tiêu một đồng nào.
Bây giờ, tôi nộp ra rồi, cầu xin mấy người hãy cho tôi một đường sống, đừng bắt tôi phải ngồi tù.
Trong nhà tôi còn có bố già cần được chăm sóc.”
Càng nói, bà ta lại càng khóc lớn hơn.
“Bà nói bà nhận tiền rồi làm việc, vậy thì bà nói cho chúng tôi biết, người đã sai khiến bà là ai?” Đồng chí cảnh sát tiếp tục hỏi.
Dì Trương lau nước mắt: “Chuyện này… Tôi cũng không biết. “
“Bà đã nhận tiền rồi mà còn không biết người đó là ai sao?”
“Tôi thật sự không biết. Người đó không nói cho tôi biết anh ta là ai mà tôi cũng không biết.
Người đó cũng chỉ nói là có thù với gia đình bọn họ. Mà tôi cũng chỉ lo nhận tiền, cho nên cũng không có hỏi nhiều”
“Vậy bà hãy miêu tả xem trông người đó thế nào?”
Sau khi thẩm vấn xong, mọi nghỉ ngờ của Hà Tuấn Khoa đã được giải trừ. Còn dì Trương, bà ta cũng chỉ được tính là đồng lõa, cho nên cũng không đến mức phải vào tù, nhưng vẫn phải chịu sự xử phạt của pháp luật.
Hơn nữa, bà ta nói đã có người đưa tiền cho bà ta để sai bà ta làm chuyện này, đây cũng chỉ là lời từ một phía, cho nên bên cảnh sát vẫn còn phải tiếp tục truy tìm.
“Bây giờ anh đã được chứng minh trong sạch rồi cho nên anh có thể đi. Tuy nhiên, vụ án này còn nhiều điểm nghỉ vấn, cho nên chúng tôi sẽ Tìm anh bất cứ lúc nào. Đến khi đó, chúng tôi mong anh có thể hợp tác” Một đồng chí cả dẫn Hà Tuấn Khoa ra khỏi đồn cảnh sát r “Chúng tôi nhất định sẽ phối hợp” Lâm Hương Giang nói “Bố, lần này bố có thể biến nguy thành an là bố phải cảm ơn con cho tốt đấy nhớ” Lâm Thanh Dương vội vàng kể công.
“Tại sao?” Hà Tuấn Khoa có chút buồn cười nhìn về phía nhỉ tử.
“Bởi vì con là người đã đi tìm bác và nói cho bác ấy biết bố chính là chủ của nhà họ Hà. Nếu như bác ấy không cứu bố thì bác ấy chắc chắn sẽ xong đời”
Hà Tuấn Khoa nghe vậy thì quay sang nhìn chị cả đang đứng ở một bên. Ánh mắt của anh chợt lóe lên một suy nghĩ gì đó.
“Vậy con muốn bố cảm ơn con như thế nào?”
Anh hỏi con trai mình.
“Bố cũng không cần phải cảm ơn con bằng cái gì to tát đâu, chỉ cần bố đồng ý đế chú Cốc Nam Ninh dạy con học súng là được rồi”
“Thanh Dương, con đừng có mà ở đây nói lung tung nữa. Còn nữa, riêng chuyện này thì không thể được, cho dù bố con có đồng ý thì mẹ cũng không đồng ý đâu” Lâm Hương Giang lập tức chặt đứt suy nghĩ của con trai mình.
“Mẹ ơi, mẹ thật quá đáng” Lâm Thanh Dương làm nhiều như vậy, chính là để chờ bố mình đồng ý, nhưng cuối cùng lại bị mẹ mình ngăn cấm?
“Chuyện này không có thương lượng” Lâm Hương Giang nói với vẻ mặt công chính nghiêm.
minh.
“Bố, bố nói xem, bố có đồng ý không?” Lâm Thanh Dương quay đầu hỏi.
Hà Tuấn Khoa nhìn Lâm Hương Giang nói: ” nghe theo quyết định của mẹ con. “ Lâm Thanh Dương tức giận: “Bố thật là thê thảm, cái gì cũng phải nghe theo mẹ. Bố không thể có một chút đàn ông hơn sao?”
“Còn có thể không nghe mà, cần gì phải hỏi bố chứ?” Hà Tuấn Khoa không cho rằng việc nghe lời vợ là một việc không đúng.
“Sau này con nhất định phải tìm một người vợ nghe lời con. Cho nên con nhất định sẽ không thê thảm như bố đâu” Lâm Thanh Dương nặng nề hừ một tiếng, rồi lập tức chạy đi.
“Thanh Dương, chúng ta trở về thôi” Lâm Hương Giang không nghĩ tới con trai lại tức giận như vậy.
“Con không cần mẹ phải quản” Lâm Thanh Dương cứ vậy mà chạy đi, cậu bé cũng không quay đầu lại.
Hà Tuấn Khoa bảo cấp dưới của mình đi theo cậu bé không nhóc con này lại chạy lung tung Hà Hàm Bội mắt cả gia đình ba người bọn họ.
cãi nhau mà nhíu mày. Sau đó, chị ta nghiêm mặt quay sang nói với Lâm Hương Giang: “Thãng bé muốn học súng cũng không phải là chuyện gì phạm pháp. Hơn nữa, khó khăn lắm thăng bé mới có một sở thích, sao cô lại phải ngăn cán thăng bé chứ?”
“Tuy rằng không phạm pháp, nhưng đây là một chuyện rất nguy hiểm. Hơn nữa, tôi cũng không muốn thẳng bé dùng phương thức này để giao tiếp.”
Hà Hàm Bội hừ lạnh một tiếng: “Thì ra cô cũng hiểu được thế nào là nguy hiểm sao?”
Nói xong, chị ta lập tức nhìn về phía Hà Tuấn Khoa. Tâm tình trong lòng của chị ta cũng có chút chấn động, nhưng bề ngoài vẫn cố gắng để kiềm chế một cách tốt nhất. Chị ta còn cố ý nghiêm nghị mà trách mắng: “Ai cho phép em liên lạc với loại vũ khí nguy hiểm như thế này hả?”
“Chị cả, chị nói quá rồi. Những lời vừa rồi chị nói cùng Hương Giang cũng không đúng” Hà Tuấn Khoa không thể làm gì được mà chỉ lạnh lùng nhếch môi.
Từ trước đến nay Hà Hàm Bội vẫn luôn có thành kiến đối với Lâm Hương Giang, vì vậy dù cô có làm gì thì chị ta cũng cảm thấy không vừa mắt.
“Em không được có liên quan đến cô ta” Hà Hàm Bội cũng mặc kệ cái gì gọi là nói quá. Chị ta chỉ muốn đảm bảo sự an toàn cho anh mà thôi.
Dù sao đối với chị ta mà nói, anh không khác nào người chết đi sống lại cả Hà Tuấn Khoa chỉ thản nhiên nhếch môi cười, cũng không trả lời chị ta. Riêng chuyện này thì anh không thế chắc chản được rồi “Chị cả Hà à, bây giờ chị chịu nhận anh sao?” Lâm Hương Giang hỏi Hà Hàm Bội tức giận trừng mắt lên nhìn cô: *Cô còn dám hỏi, vì sao cô không nói cho tôi biết sớm hơn?” Nếu như chị ta sớm biết anh là ai thì chắc chắn chị ta sẽ không đưa anh đến cục cảnh sát như vậy.
Lâm Hương Giang bất đắc dĩ bĩu môi, đây lại là lỗi của cô sao?
“Nếu đã trở về rồi thì theo chị về nhà họ Hà đi” Mặc dù Hà Hàm Bội tỏ ra bực bội nhưng trong lòng chị ta vẫn cảm thấy rất vui. Chị ta còn muốn giúp anh mở tiệc tiếp khách nữa.
“Tạm thời em sẽ không trở về” Hà Tuấn Khoa nói Trong nháy mắt, nụ cười trên mặt Hà Hàm Bội đã biến mất, chị ta lập tức nhíu mày: “Sao? Có phải em vẫn còn giận không? Sao em lại không muốn về nhà với chị?”
“Không phải, bộ dạng lúc này của em vẫn chưa thích hợp để trở về. Hơn nữa em cũng.
không muốn để quá nhiều người biết chuyện của mình.” Anh còn có mối quan tâm của mình.
“Chị có thể không nói cho người khác biết thân phận thật sự của em, nhưng em chắc chắn phải về nhà họ Hà” Hà Hàm Bội kiên trì.
“Chị cả, em cũng vừa mới trở về, chị đã muốn bắt em rời đi rồi sao?” Hà Tuấn Khoa tràn đầy bất đắc dĩ, tính cách của chị ta vấn luôn độc tài như Vậy.
“Chị chỉ muốn em về nhà, sao lại thành ép em rời đi rồi? Em đã biến mất hai năm nay, không phải bây giờ em nên trở về nhà hay sao?” Có vẻ như Hà Hàm Bội đang không thể khống chế được.
cảm xúc của mình “Chị cả à, ý của Tuấn Khoa là bây giờ anh ấy muốn tôi cùng anh ấy tập luyện để phục hồi các chức năng của cơ thể. Đến khi anh ấy tốt hơn thì anh ấy sẽ trở về nhà họ Hà thôi. Chị cũng không cần phải gấp gáp như vậy” Lâm Hương Giang cũng không hy vọng bọn họ vừa mới gặp nhau đã cãi nhau rồi