**********
Chương 204: Em yên tâm về anh như Vậy sao
Lúc Đào Hương Vi tỉnh lại thì đã là ngày hôm sau rồi, cô ta nhận ra mình đang nằm ở trên giường trong phòng khách sạn, xuýt xoa một chút rồi ngồi dậy. Cô ta nhớ tối hôm qua mình đi uống rượu với người khác, hơn nữa còn thỏa thuận là chỉ cần cô ta uống rượu thì sẽ có tiền Vì tiền thuốc của con gái, tối hôm qua cô ta đã liều mạng uống rượu, cũng nhớ rắng tối hôm qua mình đã uống đến nôn thốc nôn tháo, nhưng thật sự không thể nhớ nổi những chuyện xảy ra tiếp theo sau đó.
“Bây giờ bản thân mới tỉnh rượu, chẳng lẽ sau khi uống say, tên đàn ông khốn khiếp kia đã đưa mình đến khách sạn rồi giở trò xăng bậy với mình sao?”
Nghĩ đến đây, cô ta hoảng sợ cuống giở chăn bông ra, cô ta đã được thay áo, cả người sạch sẽ không còn mùi cồn, đã có người giúp cô tắm rửa sao?
Ngoại trừ sau khi say rượu thì đầu đau nhức dữ dội và cơ thể có hơi yếu ớt, còn lại cô ta không có khó chịu gì khác, trên người cô ta cũng không có dấu vết nào khả nghi cả.
“Chẳng lẽ có một người tốt bụng nào đó đã đưa mình từ câu lạc bộ giải trí đến khách sạn mà không hề làm gì mình sao?” Đào Hương Vi tự lẩm bẩm.
“Nhưng mà tiền của mình đâu rồi? Tối hôm qua uống nhiều như vậy, nếu không lấy được tiền thì thiệt thòi quá!”
Cô ta đang miên man suy nghĩ thì có người đẩy cửa phòng ra, là nhân viên phục vụ mặc đồng phục khách sạn bước vào: “Cô tỉnh rồi”
Đào Hương Ví nhìn thẳng đối phương, chắc hẳn nhân viên phục vụ biết rõ chuyện gì đã xảy ra.
“Người đưa tôi đến khách sạn đâu rồi?”
“Trời vừa sáng thì tổng giám đốc Cường đã rời đi rồi. Anh ta có yêu cầu chúng tôi chuẩn bị bữa sáng cho cô. Lát nữa sau khi tắm xong thì cô có thể ra nhà hàng bên ngoài dùng bữa sáng.”
Hai con ngươi của Đào Hương Vi co rút một cái, hơi thở run lẩy bẩy, hỏi: “Cô… Cô nói ai cơ?”
Nhân viên phục vụ vẫn rất lịch sự và tươi cười trả lời: “Đúng rồi, tổng giám đốc Cường còn giữ lại đồ đạc cho cô.” Nhân viên phục vụ nói xong thì đưa cho cô ta một chiếc phong bì.
Trong lòng Đào Hương Vi tràn ngập những thắc mắc, nhưng vẫn nhận lấy: “Cảm ơn cô”
Sau khi nhân viên phục vụ lui ra ngoài, cô †a mở phong bì ra, bên trong là một tấm chỉ phiếu, trên tấm chỉ phiếu là con số một tỷ rưỡi, chữ ký rồng bay phượng múa phía trên chính là tên của Nguyễn Cao Cường.
Cô ta nhìn chằm chằm vào tên của anh ta và số tiền khổng lồ đó, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Từ trong phong bì rơi ra một tờ giấy, ban nấy cô ta không để ý bên trong còn có một tờ giấy nữa, cô ta vội vàng cầm lên xem thì thấy đó là lời nhắn của anh ta: “Cầm chỉ phiếu rồi sống cho thật tốt, không được đi tiếp rượu nữa!”
Nhìn những nét chữ quen thuộc của anh †a, trong lòng Đào Hương Vi chứa đầy nỗi bộn bề phức tạp, trong một lúc không biết phải diễn tả nó như thế nào.
Cô ta siết chặt tấm chỉ phiếu, bàn tay có hơi run rẩy, chẳng lẽ anh ta nghĩ cô ta làm nghề gái tiếp rượu sao?
Một nỗi chua xót trào lên cổ họng, anh ta nghĩ như vậy cũng không có gì ngạc nhiên cả, dù sao thì tối hôm qua cô ta đúng là đã đi tiếp rượu mà.
Cô ta nhận tấm chỉ phiếu này, mặc dù cảm thấy nhục nhã, nhưng bệnh tình của con cái cần rất nhiều tiền để điều trị Lâm Hương Giang mở mắt ra và phát hiện mình đang ngủ trên giường của Hà Tuấn Khoa.
Theo bản năng quay đầu nhìn sang bên cạnh, không thấy người đàn ông đó, thì lập tức ngồi dậy.
Tối hôm qua cô đã đưa Hà Tuấn Khoa trở lại căn hộ, người đàn ông này rất là nặng, nặng đến mức lúc cô dìu anh đến chiếc ghế sô pha trong phòng khách thì cả hai đã ngã xuống.
Khó khăn lắm mới đẩy được anh ra, cô vốn định cứ thế rời đi, mặc kệ anh, nhưng nhìn thấy anh cau mày giống như là say rượu đến mức khó chịu lắm, nên cuối cùng cô vẫn mềm lòng ở lại Vào bếp đun nước mật ong và đút cho anh uống, coi như là giúp anh giải rượu.
Cô không còn sức để dìu anh về phòng nữa, đem chăn sang đắp cho anh, để anh nằm nghỉ ngơi qua đêm trên ghế sô pha.
Tuy nhiên, khi cô đang đắp chăn cho anh thì bất ngờ anh vươn tay kéo cô xuống, cô bất thình lình ngã vào vòng tay của anh, anh lật người đè cô xuống ghế sô pha Không tính trọng lượng nửa người của anh đang đè lên người cô, hơn nữa anh còn coi cô là gối ôm nên ôm cô thật chặt, đến nỗi cô không thể cử động dù chỉ là một chút, huống hồ gì là vùng dậy đứng lên.
Lâm Hương Giang cố gắng thử đẩy nhiều lần nhưng đều không đẩy nổi Hà Tuấn Khoa ra, cuối cùng có lẽ là mệt quá rồi nên muốn nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục.
Chỉ là cô định chợp mắt một chút nhưng lại thành ngủ thiếp đi, cho tới bây giờ mở mắt ra thì mới phát hiện mình đang nằm ở trên giường của anh.
Quái lạ, đêm qua anh ôm cô đưa về phòng ngủ sao? Tại sao cô lại không có một chút cảm giác nào vậy?
Lẽ nào cô ngủ say như chết à? Nghĩ đến đây, cô không khỏi thấy sợ hãi, cũng may người đàn ông này không lợi dụng cơ hội mà giở trò xăng bậy với cô.
Lâm Hương Giang ngáp ngắn ngáp dài đi tới phòng khách, thấy Hà Tuấn Khoa đang ngồi trên ghế sô, anh mặc màu chiếc áo sơ mi và quần tây sẫm màu, cà vạt đã được thắt sẵn, trông anh rất gọn gàng và đẹp trai, trước mặt anh là chiếc máy vi tính xách tay, anh đang gõ gì đó trên bàn phím.
Nhìn thấy dáng vẻ đẹp trai ngời ngời của anh, xem ra anh đã tỉnh rượu rồi, hơn nữa còn đang chuẩn bị đến công ty, chẳng lẽ anh ngồi đó là đang đợi cô ngủ dậy?
“Anh… Anh tỉnh dậy hồi nào vậy?” Cô hoàn toàn không hề hay biết gì, thật sự băn khoăn bản thân mình có mệt đến như vậy không?
Hà Tuấn Khoa ngẩng đầu nhìn cô, trả lời một cách rất nghiêm túc: “Một tiếng trước.”
Lâm Hương Giang liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, bảy giờ sáng, anh dậy sớm vậy Sao “Bữa sáng ở bên kia, em ăn xong thì anh sẽ đưa em đi làm.” Ánh mắt của người đàn ông ấy lại quay về nhìn chăm chú vào chiếc máy tính xách tay, mới sáng sớm mà anh đã bận rộn như vậy rồi.
“Há…” Lâm Hương Giang ban nấy đang suy nghĩ điều gì đó, nên chỉ thuận miệng trả lời, xoay người đi về phía nhà vệ sinh, rửa mặt xong thì mới lấy lại tinh thần.
Tại sao cô lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy? Hơn nữa cái kiểu sống chung hiện giờ của hai người họ sao lại giống với mấy cặp vợ chồng già vậy?
Sợ đi làm trễ nên cô không gạt vướng mắc sang một bên, rồi nhanh chóng ăn xong bữa sáng.
Hôm nay Hà Tuấn Khoa hôm nay không gọi người tài xế tới, mà tự mình lái xe đưa cô đi làm.
Chiếc Maybach màu đen tuyền dừng lại trước cổng tập đoàn Thành Công, Lâm Hương Giang cởi dây an toàn, quay lại nhìn Hà Tuấn Khoa, nghiêm túc nói: “Nếu lần sau anh say thì đừng có tìm em”
Hà Tuấn Khoa nhíu mày một cái, ni “Em không lo lắng việc anh say rượu rồi sẽ bị người phụ nữ khác bắt đi mất sao?” Làm sao cô có thể không có một chút ý thức nguy cơ nào nhỉ?
Lâm Hương Giang hơi nhướng mày: “Nếu như người phụ nữ đó có thể vác nổi anh đang say bí tỉ, thì cô ta cũng có bản lãnh lắm đấy”
Anh còn không biết anh nặng như thế nào, dìu được anh về đến căn hộ khiến cô cạn kiệt hết mọi sức lực.
Hà Tuấn Khoa chăm chút nhìn cô trong vài phút, sau đó hơi nheo mắt: “Em yên tâm về anh như vậy sao?”
Đối diện với ánh nhìn kỳ lạ của anh, làm sao mà yên tâm được chứ! Phải biết anh đường đường là tổng giám đốc Khoa cao quý, còn có ai dám làm gì anh chứ?
Chắc là ánh mắt của Hà Tuấn Khoa có hơi hấp dẫn nên cô phải thay đổi lời nói một chút: “Vậy thì lần sau anh uống ít thôi.”
Liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, cô nói: “Em sắp trễ rồi, không nói với anh nữa”
Đẩy cửa bước xuống xe, Hà Tuấn Khoa bỗng nhiên nằm lấy tay cô, cô nhúc nhích một hồi thì quay đầu lại nhìn anh, hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”
“Những gì tối hôm qua anh nói với em, em có nhớ không?” Đôi mắt đen láy của Hà Tuấn Khoa chất chứa nhiều điều sâu thẳm.
“Gì, nói cái gì?” Tim cô đập nhanh, nhưng thật sự cô không nhớ anh đã nói gì cả.
Hà Tuấn Khoa khó tránh khỏi phiên muộn, gõ một cái lên trán của cô: “Anh nói sau này anh làm gì cũng đều sẽ báo cáo với em”
Lâm Hương Giang giật mình, đúng là anh có nói điều này, nhưng cô tưởng là lời nói trong lúc say mà thôi.
“Đợi anh làm được đi rồi hãng nói.”khi lấy lại tinh thần thì cô hất tay anh ra nhanh chóng xuống xe.
Trong xe, Hà Tuấn Khoa không ngừng nhìn theo bóng lưng của cô đi qua cửa công ty, lời đã nói ra thì chắc chăn anh phải làm cho bằng được.
Lâm Hương Giang cho là Hà Tuấn Khoa chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, không ngờ rằng lần này anh lại nghiêm túc như vậy.
Sau khi đến công ty thì anh nhẳn tin cho cô, còn gửi cả ảnh chụp màn hình định vị của anh, nói với cô là anh đang nghiêm túc làm việc.
Ban đầu cô còn cảm thấy có hơi buồn cười, anh đi làm ở công ty cũng không cần báo cáo với cô, rồi còn có những chuyện lố hơn nữa, chẳng hạn buổi trưa đi ăn ở đâu, buổi tối đi xã giao ở đâu, anh đều gửi cho cô định vị của anh.
Nhưng mà bây giờ thì cô bắt đầu thấy bực bội, cô không phải là cái loại phụ nữ nhạy cảm quá lố, tùy thời điểm mà muốn biết người đàn ông của mình đang ở đâu, đang làm gì và đang gặp gỡ người nào!
Ý của cô không phải là muốn theo dõi anh gắt gao như vậy đâu!