Một câu nói này đã hoàn toàn đâm vào nỗi đau sâu trong trái tim của Lâm Hương Giang!
Nhìn bề ngoài thì coi như cô đã nguôi ngoai nỗi đau mất đi con gái, nhưng đó chỉ là một biểu hiện giả dối do chính cô che giấu cảm giác mà thôi.
Nhất là mỗi lần nhìn thấy Bé Con, cô lại nghĩ đến đứa trẻ đó.
Mà bây giờ Hà Hàm Bội còn dám nhắc đến đứa trẻ đó nữa, vẻ mặt của cô lập tức lạnh đi trong nháy mắt, trong mắt hiện lên sự.
tức giận và thù “Chị mới là kẻ độc ác, con của tôi cũng là do chị hại chết!”
Hà Hàm Bội thật sự kinh hãi khi nhìn thấy ánh mắt căm thù của cô, lại nghĩ đến việc báo thù cho con mà cô đã đâm mình một nhát dao, chị ta không thể nhắc đến đứa trẻ đó để kích thích cô.
Hà Tuấn Khoa nhìn thấy cô đang nắm chặt tay thành nằm đấm, cơ thể hơi run lên, không khỏi đưa tay ra năm lấy tay cô, muốn năm tay của cô buông lỏng, để cho cảm xúc của cô bình tĩnh trở lại.
Anh nhìn chằm chăm Hà Hàm Bội bằng vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Chị nói ít đi vài câu đi”
Anh cũng không dám nhắc tới chuyện đứa trẻ ở trước mặt cô, làm sao chị ta lại dám?
Ánh mắt của Hà Hàm Bội tối sầm lại, anh càng ngày càng không thể hiện sự tôn trọng đối với người chị cả này rồi!
“Tuấn Khoa, không phải chị muốn quản chuyện của em nhưng mà Bé Con là con cháu của nhà họ Hà chúng ta, chị không thế nhìn một đứa trẻ khỏe mạnh đáng yêu bị người ta hại như vậy!” Hà Hàm Bội gắn từng chữ một, ý là Lâm Hương Giang sẽ làm hại Bé Con Điều mà Lâm Hương Giang không thế chịu đựng được nhất là bị người ta đổ oan, đặc biệt là Hà Hàm Bội!
“Nếu như tôi muốn hại Bé Con thì tôi có thể đuổi con bé và Nguyệt Hương ra khỏi nhà họ Hà, chứ không cần phải lén lút làm những việc xấu xa này, cũng giống như sẽ trực tiếp dùng dao đâm chị để trả thù cho con của tôi”
Bây giờ cô không cần phải khách sáo với Hà Hàm Bội làm cái gì?
Khuôn mặt của Hà Hàm Bội tối sầm lại, trong lồng ngực đã bừng bừng nổi giận, nhưng khi chị ta nghĩ đến Lâm Hương Giang chính là một kẻ thần kinh, nếu kích thích cô ấy thì cô ấy sẽ lại cầm dao đến giết chị ta, cho nên chị ta chỉ có thể nén cơn giận của mình lại.
Chị ta phớt lờ Lâm Hương Giang, quay qua nói với Nguyệt Hương: “Tôi nghĩ cô tạm thời không cần đi chăm sóc mẹ của cô nữa, tôi sẽ cho người qua chăm sóc bà ta. Cô trở về chăm sóc cho Bé Con, để tránh cho có người cố ý làm hại nó”
Đương nhiên là Nguyệt Hương nghe theo sự sắp xếp của chị ta, vội gật đầu nói: “Cảm ơn chị cả đã lo lắng cho mẹ con em”
“Cô đã gọi tôi một tiếng chị cả, nên tất nhiên tôi sẽ giúp cô” Hà Hàm Bội cổ ý nói điều này để cho Lâm Hương Giang hiểu rằng, ở trong lòng chị ta, Nguyệt Hương mới là bà chủ tương lai của nhà họ Hà.
“Tuấn Khoa, chị để cho Nguyệt Hương trở về chăm sóc cho Bé Con, em không có ý kiến gì chứ?” Cuối cùng, chị ta còn cố ý hỏi.
Hà Tuấn Khoa nói một cách lạnh nhạt: “Không phải cô ta chăm sóc cho Bé Con là chuyện đương nhiên sao?” Anh không tước đi quyền chăm sóc Bé Con của cô ta.
“Em hiểu thì tốt, hy vọng em có thể nhìn người cho thật kỹ, đừng để Bé Con lại bị làm hại” Hà Hàm Bội liếc mắt nhìn Lâm Hương Giang.
Lâm Hương Giang cảm thấy Hà Hàm Bội thật lố bịch, như thể cô tranh đứa nhỏ với Nguyệt Hương vậy?
“Không có ai ở đây làm tổn thương đến con bé!” Đương nhiên là Hà Tuấn Khoa rất tin tưởng Lâm Hương Giang Sau khi bác sĩ viết đơn thuốc cho Bé Con, cả đám người liên đưa Bé Con về nhà.
Hà Tuấn Khoa và Lâm Hương Giang ngồi trên một xe, còn Nguyệt Hương ôm Bé Con cùng với dì Dư ngồi trên xe của Hà Hàm Bội.
Ở trong xe, Hà Tuấn Khoa thấy Lâm Hương Giang không vui, liền choàng tay qua ôm lấy cô, giọng nói hơi trầm: “Không vui sao?”
Cô quay lại nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông: “Anh không cảm thấy lần này bệnh của Bé Con hơi kỳ quái sao?”
Tất nhiên là Hà Tuấn Khoa biết chuyện này có gì đó không ổn, đặc biệt là thái độ của chị cả, dường như chị ta đã biết trước sẽ có chuyện gì đó sẽ xảy ra với Bé Con?
“Em không cần lo chuyện này, chuyện của Bé Con cũng không cần phải xen vào nữa”
Lâm Hương Giang khó hiểu: “Tại sao? Anh cũng nghĩ em hại Bé Con nên không muốn cho em tới gần Bé Con sao?”
Anh gõ đầu cô: “Em đang nghĩ cái gì vậy?”
Làm sao có thể nghi ngờ anh như thế?
Lâm Hương Giang sờ sờ cái đầu đau, nói với vẻ tức giận: “Không phải à? Nếu không thì tại sao em không thể chăm sóc cho Bé Con?”
“Ý của anh là em không cần phải chăm sóc cho con bé nữa, chăm sóc cho đứa nhỏ rất vất vả, anh không muốn để em bị mệt mỏi”
Nếu như không có Bé Con thì anh cũng không biết chăm sóc cho đứa nhỏ lại vất vả như vậy.