Phạm Văn Đồng không miệt thị pháp luật, anh chỉ đang quan tâm chăm sóc cho người thân của mình mà thôi, mọi người hà tất phải cứng rắn như vậy?
Chỉ cần hôm nay anh ta đưa Tôn Minh Khuê quay về trại tạm giam, việc này cũng sẽ từ từ được dẹp yên như vậy.
Đương nhiên Tôn Minh Khuê không chịu trở về, cô ta không thể tiếp tục ở lại nơi đó nữa.
“Em không muốn! Em đã nói rồi, em sẽ không bao giờ quay lại nơi đó nữa!” Tôn Minh Khuê lớn tiếng cự tuyệt.
“Hiện tại vấn đề không phải là em có muốn hay không, mà chuyện đã liên quan đến anh. Có thể nói mọi người đang quan tâm tới chuyện này. Nếu như em không quay về tiếp nhận hình phạt, không chỉ em mà ngay cả anh cũng không thể sống tốt được”
Phạm Văn Đồng vô cùng rõ ràng những dư luận kia đáng sợ tới mức nào, anh ta không thể khiến chuyện này hủy hoại sự nghiệp của mình.
Tôn Minh Khuê chưa từng trải qua, đương nhiên cái gì cô ta cũng không sợ.
“Em không quan tâm, anh giải quyết giúp em đi, nói chung em sẽ không quay về đâu”
Từ nhỏ cô ta đã là hòn ngọc quý được ba mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, chưa từng phải chịu khổ, sao có thể chịu nổi hành hạ như vậy?
Cô ta bỏ lại lời này sau đó xoay người muốn đi. Phạm Văn Đồng lập tức nói với người bên cạnh: “Ngăn em ấy lại”
“Anh nói ai có thù với em như vậy? Vì sao cứ nhìn chằm chằm em?” Cô ta chỉ đụng trúng người, không, đụng hư một chiếc xe, còn chưa đả thương người!
“Người em đụng trúng, anh ta không muốn bỏ qua cho em một cách dễ dàng như vậy” Phạm Văn Đồng biết, nguyên nhân Nguyễn Cao Cường làm như vậy là vì anh ta.
“Em…” Tôn Minh Khuê nhớ tới người đàn ông lạnh lùng kia, nhìn bề ngoài, anh không phải người dễ chung đụng.
“Tại sao anh ta lại muốn làm khó em như vậy? Ngươi không anh đã bồi thường tiền còn sửa xe cho anh ta rồi sao? Anh ta còn gì mà chưa hài lòng nữa?” Níu lấy một cô bé như cô ta là có ý gì?
Đào Hương Vi làm việc xong trở về, thấy bọn họ ở phòng khách, sắc mặt cũng không tốt.
Cô đã xem tin tức về chuyện giữa Phạm Văn Đồng và Tôn Minh Khuê, vì vậy quan tâm hỏi một câu: “Cô có khỏe không? Tôi thấy chuyện của cô đã được giải quyết rồi?”
Cô vừa dứt lời, đột nhiên Tôn Minh Khuê chạy thẳng về phía cô, có ý xô đẩy cô. Cô ta kích động vô cùng mắng lên: “Đều tại chị!
Nhất định là chị không đồng ý với yêu cầu của tên Nguyễn Cao Cường kia, cho nên anh ta mới làm khó tôi như vậy! Chẳng qua anh ta chỉ muốn chị làm người đại diện phát ngôn quảng cáo mà thôi, nếu chị đồng ý tôi đã không cần phải vào trại tạm giam, không cần phải chịu những khổ cực kia, đều là vì chị!”
Cô ta trút hết tất cả giận dữ lên người Đào Hương Vĩ.
Đào Hương Vi không phòng bị, thiếu chút nữa đã bị cô ta đẩy ngã, lùi lại vài bước mới đứng vững.
Cô khó hiểu nhìn Tôn Minh Khuê, sau đó lại nhìn Phạm Văn Đồng, khó hiểu nói: “Cô nói vậy là có ý gì?” Vì sao chuyện này lại dính tới việc cô có đồng ý với yêu cầu của Nguyễn Cao Cường hay không?
“Chị đừng đánh trống lảng! Chính là chị đã hại tôi!” Tôn Minh Khuê hận chết cô.
Phạm Văn Đồng nhíu chặt mày lại: Khuê, em không nên cố tình gây sự, việc này không liên quan gì tới cô ấy”
“Anh còn che chở cho chị ta! Chị ta có quan trọng bằng em không? Hai người chỉ mới quen biết được bao nhiêu ngày?” Tôn Minh Khuê chỉ vào Đào Hương Vi, không nhìn ra Đào Hương Vi có điểm nào hấp dẫn Phạm Văn Đồng?
“Được rồi, hiện tại em tới trại tạm giam với anh!” Phạm Văn Đồng năm lấy tay Tôn Minh Khuê kéo cô ta ra cửa.