Là Henry…
Bên người anh không có ai khác ngồi xe lăn một mình xuất hiện Nhưng kỳ quái chính là trên người anh xuất hiện một hơi thở lạnh lẽo khiến cho mọi người ở đây không hiểu sao lạnh hết sống lưng.
Đối với bọn họ mà nói rõ ràng Henry là một ‘phế nhân đi đứng không tiện, nhưng cố tình trên người anh lại xuất hiện khí thế áp bức người khác, làm cho người ta không tự giác sinh ra cảm giác sợ hãi.
Trong một chốc hoảng hốt, nhưng Lâm Hương Giang lại cảm nhận được khí thế khiến người ta sợ hãi trên người Henry rất giống với Hà Tuấn Khoa.
Nhưng cô nhanh chóng thanh tỉnh, nhận thức được đó là Henry chứ không phải Hà Tuấn Khoa.
Một người như anh tại sao lại xuất hiện ở đây? Vì sao anh lại nhúng tay vào chuyện của cô?
Phải biết rằng nơi này đều là người của Sở Khả Thiên, anh muốn cũng cũng không quản được.
Sở Khả Thiên nhìn chằm chằm Henry, khinh thường nói: “Tôi nói này, một tên phế vật như anh sao không ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, chạy đến đây làm gì? Cẩn thận đừng khiến mình sơ xuất bị ngã ở đây, Sở Khả Vy thấy lại đau lòng” Nói xong anh ta lại càn rỡ cười to.
Những người bên cạnh cũng tự nhiên cười nhạo theo anh ta.
Henry khống chế được xe lăn hướng tới chỗ bọn họ, trong đôi mắt đen hung ác, u ám hiện lên vẻ lạnh lẽo đáng sợ.
“Buông cô ấy ra” Anh còn nói một lần, vẻ mặt không thay đổi, bộ dạng giống như sứ giả địa ngục.
Sở Khả Thiên vốn rất xem thường Henry nay anh lại dám tới xen vào việc của người khác sao?
“Anh nói thả ra? Anh cho rằng anh là ai?
Nếu không vì Sở Khả Vy, thiếu gia đây đã sớm đuổi anh ra khỏi nhà họ Sở rồi, quả thực là xui xẻo” Anh ta tức giận phun ra một câu, lại nói “Anh cút ngay cho tôi, đừng có mà quấy rầy đến thú vui của thiếu gia đây tôi: Lâm Hương Giang vẫn đang bị đám bạn bè xấu của Sở Khả Thiên khống chế, cô không làm gì được nhưng vẫn lo lắng cho.
Henry sẽ bị bọn họ hãm hại.
“Anh Henry, anh đi trước đi hoặc là anh đi gọi cô chủ tới.” Cô biết rõ bọn họ không có cách nào khống chế được cục diện này chỉ có thể tìm Sở Khả Vy.
Sở Khả Thiên nghe vậy trên mặt xẹt qua vẻ độc ác: “Phi, tôi nói cho cô biết tìm ai cũng vô dụng, hôm nay thiếu gia đây muốn ở đây chiếm lấy cô.”
Anh ta vừa dứt lời thú tính lại bắt đầu nổi lên, vươn bàn tay xấu xa chạm vào người cô.
Người bốn phía tiếp tục ồn ào thậm chí còn khuyến khích anh ta cố lên.
Căn bản không có ai để ý tới sự xuất hiện của Henry.
Lâm Hương Giang tức giận, cả người phát run, cô chuẩn bị nếu ngộ nhỡ tới lúc bất đắc dĩ cô tình nguyện cắn lưỡi tự sát.
Ngay lúc Sở Khả Thiên xé rách quần của cô, bang một tiếng, mọi người bốn phía kinh ngạc ngừng la hét.
Sở Khả Thiên đột nhiên dừng động tác lại, có máu từ trên đỉnh đầu anh ta chảy xuống còn có một giọt máu trực tiếp rơi xuống mặt Lâm Hương Giang.
Mùi máu tươi làm cho cô kinh ngạc giật mình, sao lại thế này”
“A, Khả Thiên, anh chảy máu rồi” Một người phụ nữ nhát gan ở bên cạnh phát ra tiếng thét chói tai.
Lúc này Lâm Hương Giang mới phát hiện, âm thanh vừa rồi là tiếng chén rượu rơi xuống đất vỡ vụn, có người lấy chén rượu ném vào đầu Sở Khả Thiên.
Sở Khả Thiên đưa tay lên đầu anh tay, trên tay đều là máu, đau đến mức làm cho anh ta nảy sinh sự độc ác, nghiến răng nghiến lợi quay đầu lại: “Mẹ nó, ai dám đánh thiếu gia đây”
“Anh ta… Là cái người tàn phế kia.” Có người chỉ vào Henry.
Henry không né không tránh, anh lạnh lùng nhìn chằm chăm Sở Khả Thiên rồi lại nói: “Tôi nói, buông cô ấy ra”
Sở Khả Thiên trừng mắt, trong mắt anh ta lộ ra vẻ độc ác, cư nhiên tên tàn phế chết tiệt này lại dám đánh anh ta.
Anh ta cũng không quản đầu mình đang đổ máu, rốt cuộc cũng buông Lâm Hương Giang ra, lại dặn người khác giữ lấy cô.
“Chăm sóc cô ta cho tốt, chờ tôi xử lý tên tàn phế kia rồi nói sau” Vẻ mặt Sở Khả Thiên hung ác đi về phía Henry.
Lâm Hương Giang hoảng sợ vẫn chưa hoàn hồn, theo bản năng quát anh ta: “Anh không thể làm tổn thương anh ấy, Sở Khả Vy sẽ không tha cho anh.”
“Sở Khả Vy là cái rằm gì, nhưng mà tên tàn phế này cũng không xứng với Sở Khả Vy, hôm nay thiếu gia đây sẽ thay Sở Khả Vy giải quyết tên phiền phức này” Anh ta cười lạnh tới gần Henry, trong mắt lộ ra vẻ tàn khốc.
Henry vẫn bất động ở đó, không nhìn ra chút sợ hãi nào ở anh.
Không biết Sở Khả Thiên sẽ đối phó với anh như thế nào nhưng nhất định sẽ không phải thủ đoạn tốt đẹp gì “Henry, anh đi, đi mau” Cô không muốn anh bị liên lụy vào chuyện này.
Nhưng anh làm như không nghe thấy lời của cô vẫn không nhúc nhích chờ Sở Khả Thiên tới gần trên mặt cũng không có biểu cảm gì khác.
Sở Khả Thiên chưa từng thấy người nào sắp chết đến nơi rồi mà còn bình tĩnh như vậy, nói thật ánh mắt hung ác, nham hiểm của Henry quả thật là dọa người.
Nhưng mà anh ta cũng chỉ là một tên tàn tật ngồi xe lăn có cái gì mà phải sợ.
Anh ta bước tới phía sau trực tiếp ra tiếp muốn nhấc Henry khỏi xe lăn.
Nhưng tay anh ta còn chưa chạm vào đối phương thì ngược lại anh ta đã bị Henry khống chế cổ tay, không đợi cho anh ta phản ứng lại cánh tay đã truyền đến một tiếng răng rắc.
Thế mà Henry lại trực tiếp vặn ngược cánh tay của anh ta, âm thanh kia chính là âm thanh cánh tay anh ta bị vặn gãy phát ra.
“A..” Chỉ nghe thấy Sở Khả Thiên đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết, bộ mặt đau đến vặn vẹo.
Trong mắt Sở Khả Thiên hiện lên một tia sát ý, là anh ta đã quá coi thường tên tàn phế này rồi, không nghĩ tới lực tay tên tàn phế này lại lớn như vậy.
Anh ta phản xạ có điều kiện vươn tay còn lại ra muốn tóm lấy Henry nhưng lần này vẫn bị đối phương khống chế được.
Henry không hề động đậy ngồi ở trên xe lăn nhưng lại có thế không chế được Sở Khả Thiên, hiện thực này làm cho đám bạn bè xấu xa của Sở Khả Thiên ở đây đều kinh ngạc vô cùng.
Ai cũng không đoán được anh lại mạnh như vậy.
Ngay cả Lâm Hương Giang cũng không dám tin vào những gì mình nhìn thấy, nhìn thoáng qua Henry rất yếu nhưng không ngờ lại có sức lực lớn như vậy.
“Hai tay này của mày không sạch sẽ, dám động vào cô ấy, tao giúp mày phế nó đi” Giọng nói của Henry nhẹ như gió thoảng qua nhưng lại mang theo sự ác độc kinh người.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy sẽ không có người nào tin được một người kiêu ngạo, ương ngạnh như Sở Khả Thiên lại thua trong tay Henry.
““A” Sở Khả Thiên lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết, kinh người làm cho người bên ngoài nhìn thấy đều cảm giác tay mình cũng bị vặn gấy, ẩn ẩn đau đớn.
“Người đâu tới đây, các người chết hết rồi sao? Đánh chết tên tàn phế này cho tôi, tôi muốn mạng của tên này” Sở Khả Thiên tức giận hét lớn để kêu gọi giúp đỡ.
Hô hấp của Lâm Hương Giang ngưng lại, mắt nhìn thấy mười mấy người vây quanh Henry cô hoảng sợ kêu lên: “Henry, cẩn thận”
Cô không thể để bị khống chế nữa, nếu cô không đi giúp anh nhiều người cùng nhau tấn công anh như vậy nhất định anh sẽ xảy ra chuyện.
Cô cúi đầu cắn vào tay người đang giữ lấy cô, thừa dịp đối phương bị đau buông lỏng tay cô lại dùng sức đá văng người đang giữ lấy chân cô.
Nghĩ đến lần này có thể thoát được trói buộc nhưng người cầm chân cô lại cố đè chân cô lại kéo cô trở về, không cho cô chạy thoát.
Cũng chính lúc đó cô không thấy được bên kia đã xảy ra chuyện gì chỉ nghe thấy tiếng bùm một cái có người rơi xuống nước.
Cô kinh sợ, nghi hoặc quay đầu lại nhìn, là Henry anh và xe lăn của mình bị người ta đẩy xuống bể bơi.
“Henry” Cô hét lên, vô cùng lo lắng, rõ ràng là cô cũng rất sợ nước nhưng lại ra sức giấy dụa chật vật đến gần bể bơi, thậm chí cô còn muốn nhảy xuống đó để cứu anh.
Kỹ năng bơi của Henry khá tốt, tuy răng hai chân không tiện nhưng anh cũng không thể chết đuối được.
*Xuống kéo tên đó lên đây, tôi phải tự tay lấy mạng anh ta.” Sở Khả Thiên nhịn đau, nói ra mệnh lệnh tàn nhẫn.
Người của Sở Khả Thiên lập tức nhảy xuống, mạnh mẽ kéo Henry từ bể bơi lên bờ.
Cả người Henry ướt đẫm tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, khí chất cao quý vốn có của Henry không chỉ khiến người ta cảm thấy tự tỉ mà còn khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Nếu chân anh không có việc gì thì những người này căn bản không phải đối thủ của anh Đồng bọn của Sở Khả Thiên đông đảo còn anh chỉ có một mình nên đương nhiên không thể địch lại được bọn họ.
Hai tay Sở Khả Thiên đều đã bị vặn gấy cho nên không thể ra tay với Henry, anh ta chỉ có thể tức giận ra lệnh: “Chặt đứt hai tay của tên đó cho tôi: Trái tim của Lâm Hương Giang muốn vỡ ra, cô khàn giọng hét lớn: “Sở Khả Thiên, anh không thể tổn thương anh ấy”
Bây giờ Sở Khả Thiên chỉ muốn Henry sẽ phải trả giá gấp bội cho hành động của mình nên ra lệnh: “Chặt đi.”
Người của Sở Khả Thiên câm lấy con dao gọt hoa quả ở bên cạnh chuẩn bị ra tay với Henrry…