Anh ta lại khẽ lắc đầu, trực tiếp từ chối: “Không, tôi không thể đáp ứng cô.”
“Tôi chỉ đưa ra một yêu cầu nhỏ như vậy thôi, nếu anh không đồng ý, tôi không thể đảm bảo rằng tâm trạng của Lãnh Thiên Khuê sẽ ổn định được đâu”
“Cô đang uy hiếp ta?” Trên đời này không có người nào dám uy hiếp cậu chủ của của tập đoàn Vinh Quang!
“Tôi chỉ đang nói chuyện với anh về những điều kiện hai bên” Cô nghĩ rằng điều đó là chuyện hợp tình hợp lý.
“Không ai có thể nói chuyện bàn bạc qua lại với tôi!”
“Nếu anh cứ vô lý như vậy, đừng nghĩ rằng Lãnh Thiên Khuê sẽ có gì thay đổi với anh, tâm trạng của cô ấy sẽ không thể khá hơn đâu” Lâm Hương Giang nhún vai.
Dạ Hữu Khánh trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, trên người cũng có chút đáng sợ bao phủ. Cô thực sự là người không thấy quan tài không đổ lệ!
“Thảm nào mà Hà Tuấn Khoa lại thích một người khác, tính khí tệ hại của cô ai mà yêu nổi: “Như nhau cả thôi” Lâm Hương Giang cũng không chịu thua mà đáp trả.
Dạ Hữu Khánh im lặng một lúc rồi nói: “Tôi không thể bỏ qua cho Hà Tuấn Khoa. Dù sao thì Sở Khả Vy cũng vì anh ta mà chết”
Hóa ra anh ta vẫn không quên trả ơn cho Sở Khả Vy, không chỉ muốn cái mạng của cô mà cả mạng của Hà Tuấn Khoa nữa.
Lâm Hương Giang chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, người đàn ông trước mặt đáng sợ hơn bất cứ ai khác, anh ta có thể vừa mỉm cười với bạn và vừa đâm sau lưng bạn “Hừ, nếu như anh đã muốn trả ơn Sở Khả Vy, vậy thì tại sao anh không tự tay mình làm?”
“Ý cô là gì?” Dạ Hữu Khánh nhìn thẳng vào ánh mắt của cô.
“Có nghĩa là anh phải đích thân đi tìm Hà Tuấn Khoa và tận tay lấy mạng của anh ấy thì mới xứng với Sở Khả Vy”
Dạ Hữu Khánh cho răng mình nghe nhầm, liền chế nhạt ô muốn tôi giết Hà Tuấn Khoa? Cô ghét anh ta đến vậy sao? Không phải anh ta vừa có con với người phụ nữ khác thôi sao”
Sự việc này đúng là một cái gai không thể nhổ đi trong lòng Lâm Hương Giang, và giờ đâu anh ta đã nhắc đến nó như thể một trò đùa!
Lâm Hương Giang nén cơn tức giận trong lồng ngực, tự dùng lý trí nhắc nhở bản thân rãng bây giờ không phải là lúc để nổi giận “Anh biết tất cả rồi, thì không khó để hiểu được cảm xúc của tôi” Jess chắc hẳn đã nói với Dạ Hữu Khánh điều này, thật không ngờ JJess cũng là người hay ngồi lê đôi mách.
“Cô bảo tôi đừng giúp .Jes, chính là vì cô muốn tôi tự đi giết Hà Tuấn Khoa?”
“Anh không dám sao? Hay là nói anh hoàn toàn không phải đối thủ của anh ta, anh sợ rồi?” Lâm Hương Giang hỏi ngược lại.
Dạ Hữu Khánh nhẹ khịt mũi đầy khinh bỉ: “Đừng nói những lời này cố ý chọc tức tôi, tôi không ngại nói cho cô biết trên đời này, không có người nào tôi phải sợ hãi cả, đúng lúc tôi cũng muốn gặp anh ta một lát”“
Dạ Hữu Khánh đã điều tra các vụ việc của Hà Tuấn Khoa, biết rãng anh là một con người mà nếu hai người đối đầu trực tiếp với nhau, sẽ là một điều rất thú vị.
“Vậy là anh đã hứa sẽ không giúp Jess nữa?” Lâm Hương Giang hỏi ngay lập tức.
“Cái đó còn phải xem cô có thể đáp ứng yêu cầu của tôi không đã”
“Không sao, anh cứ đợi đi” Lâm Hương Giang tự tin đến gặp Lãnh Thiên Khuê.
Trong phòng của Lãnh Thiên Khuê, cô ấy không còn bị xích, trên người cô lúc này cũng không còn những bộ quần áo rách nát kia nữa. Hiện tại Lãnh Thiên Khuê đã sạch sẽ và trông hết sức bình thường.
“Anh ta thực sự không muốn lấy mạng của cô?” Lãnh Thiên Khuê không thể tin được khi nhìn thấy Lâm Hương Giang vẫn còn nguyên vẹn đi đến trước mặt mình.
“Tôi đã nói rồi, chỉ cần cô đồng ý hợp tác, anh ta sẽ không giết tôi mà thậm chí còn giữ lại tôi là đãng khác.”
Lãnh Thiên Khuê cười mỉa mai: “Vậy thì câu tiếp theo sẽ là, chỉ cần tôi hợp tác, thì cô có thể giúp tôi giết anh, có đúng không?”
Lâm Hương Giang lần này gật đầu một cách nghiêm túc đáp: “Cô nói đúng rồi “Tôi mà tin cô thì tôi đúng thật là bị trúng tà!” Lãnh Thiên Khuê khinh thường nói.
“Cô không tin cũng không được, cược này là tôi thẳng, thêm một người giúp sức thì tỷ lệ thành công cũng cao lên, cô thấy như thế nào?”
Lãnh Thiên Khuê không đáp mà chỉ lặng lẽ nhìn cô, phát hiện ra rằng trên người Lâm Hương Giang có một sự tự tin hết sức kì lạ, cô tự tin rằng tất cả những gì mình nói đều có thế biến thành sự thật.
Một lúc, Lãnh Thiên Khuê dường như cũng đồng ý, cuối cùng cũng lên tiếng: “Vậy thì cô nói xem, tôi làm thế nào để phối hợp với cô?”