Nhìn thấy Hoàng Kiều Liên bỗng nhiên trầm mặc, Lâm Hương Giang liền biết rằng chắc chắn cô ấy đang có chuyện gì đó.
Cô không thúc giục mà đợi cô ấy mở miệng.
Hoàng Kiều Liên đột nhiên kéo lấy tay Lâm Hương Giang rồi đặt lên bụng mình: “Ở đây đã có một sinh mệnh nhỏ rồi.”
Lâm Hương Giang kinh ngạc đến mức suýt chút nữa không kịp phản ứng, chần chờ một lúc mới há to miệng nói: “Cậu… cậu có thai rồi? Của ai?”
Nói xong cô như muốn gõ vào đầu của mình, sao lại có thể hỏi ra một câu như vậy chứ?
“Là Nguyễn Cao Diệp, anh ta biết không?”
Ánh mắt Hoàng Kiều Liên chợt tối sâm lại: “Anh ta không chỉ biết… mà còn muốn tôi bỏ đứa bé nữ: Cái gì? Anh ta bảo cậu bỏ đứa bé?” Lâm Hương Giang đột ngột ngồi bật dậy khỏi giường.
“Cậu không cần phải ngạc nhiên đến như vậy đâu” Hoàng Kiều Liên bị cô dọa cho một phen, giơ tay ra kéo cô xuống.
Lâm Hương Giang làm sao có thể nằm xuống được, không khỏi nhướng mày tức giận: “Cái tên khốn nạn Nguyễn Cao Diệp này, anh ta dám đối xử với cậu và đứa bé như vậy? Đợi tôi gặp được anh ta để coi tôi sẽ dạy dỗ anh ta như thế nào!”
“Không phải là cậu đã biết anh ta là một tay chơi sao, làm sao có thể bị một đứa bé vướng bước chân hoan lạc ăn chơi của anh ta được?”
Hoàng Kiều Liên mỉa mai nói “Nói vậy là anh ta không chịu trách nhiệm sao?” Vẻ mặt Lâm Hương Giang trở nên nghiêm túc mấy phần: “Vậy cậu thì sao? Cậu muốn giữ lại đứa bé này không? Nếu như… Cậu làm mẹ đơn thân, có thế đứa bé từ nhỏ đã không có ba ở bên cạnh”
Hoàng Kim Liên nhìn cô một cách kỳ l ì sao lại không giữ nó lại? Nó cũng là con của tớ, không phải là của một mình Nguyễn Cao Diệp?
Đứa bé có tớ là đủ rồi, hơn nữa lúc trước không phải là một mình cậu đã sinh hạ Lâm Thanh Dương sao?”
“Tớ..” Lâm Hương Giang không phải khuyên cô ấy là không cần con mà cô biết rằng mẹ đơn thân vất vả như thế nào, đối với việc đứa bé bị thiếu thốn tình yêu thương của ba cũng không phải là một chuyện tốt “Cậu quyết định như thế nào thì tớ cũng sẽ ủng hộ cậu, nữa, chuyện của Nguyễn Cao Diệp tớ cũng sẽ ra mặt giúp cậu” Lâm Hương Giang nói.
Hoàng Kiều Liên lắc đầu nói: “Không, cậu đừng nói cho anh ta biết tớ đang ở đâu, tớ không muốn nhìn thấy anh ta”
“Không lẽ cậu vẫn muốn trốn tránh anh ta sao?”
“Đương nhiên là không phải, đợi tớ sinh đứa bé này ra tớ cũng sẽ cho anh ta nhìn thấy nó.”
“Như vậy không phải là quá hời cho anh ta rồi sao? Tại sao lại có thể không để cho anh ta biết được cậu mang thai mười tháng cực khổ như thế nào?” Lam Hương Giang cảm thấy đau lòng vì cô ấy “Đó là lí do mà đứa bé là của tớ, sau này nó sẽ theo họ tớ, nó chỉ cần biết nó cũng có ba là được rồi”
Nhìn bộ dạng bướng binh của cô, Lâm Hương Giang thầm thở dài. Thực ra cô ấy rất muốn Nguyễn Cao Diệp có thể thừa nhận đứa bé này.
Hoàng Kiều Liên chỉ ở lại nơi này với cô một đêm, hôm sau liền rời đi.
Cô ấy đã mua một ngôi nhà mới trước khi quay trở lại, hiện tại qua đó ở.
Lâm Hương Giang không được yên tâm cho lắm: “Bây giờ cậu không còn là một người nữa, chuyện gì cũng cần phải cẩn thận, đặc biệt là chuyện ăn uống, hay là hôm khác tớ tìm cho cậu một dì nấu ăn ngon…”
“Được rồi, vậy cậu thu xếp cho tớ đi” Hoàng Kiều Liên cười rồi cắt đứt lời cô, lại nói: “Tớ phát hiện cậu càng ngày càng nhiều lời rồi, cũng không biết người đàn ông của cậu làm sao có thế chịu đựng được nữa?”
Lâm Hương Giang nhìn Hà Tuấn Khoa ở một bên, chớp mắt hỏi: “Em rất nhiều lời sao?”
Người đàn ông trịnh trọng lắc đầu: “Anh thích nghe em nói chuyện vì vậy em cần nói chuyện với anh nhiều một chút.”
Hoàng Kiều Liên chịu không nối hai người bọn họ, vẫy vẫy tay: “Đi đây đi đây, tôi không muốn ăn cơm chó”
“Tớ tiễn cậu đi” Lâm Hương Giang nói.
“Không cần đâu, cậu nhớ kỹ lời tớ là được, đừng nói với Nguyễn Cao Diệp hành tung của tớ”
Hoàng Kiều Liên lại nhắn nhủ lần nữa.
“Không có sự cho phép của cậu tớ sẽ không nói đâu”
Chân trước của Hoàng Kiều Liên vừa bước đi, chân sau Nguyễn Cao Diệp liền xuất hiện.
Đoán được anh ta sẽ tìm đến đây vì vậy Hoàng Kiều Liên mới đi gấp như vậy.
Sắc mặt của Lâm Hương Giang đối với anh ta đương nhiên là không tốt rồi. Sau khi anh ta bước vào cửa cô cũng không thèm rót cho anh ta một ly nước.
“Tại sao anh còn không biết xấu hố mà ra ngoài gặp người khác?” Lâm Hương Giang hừ lạnh.
“Lời này là có ý gì? Tại sao tôi không thể gặp người khác?” Nguyễn Cao Diệp khó hiểu “Bản thân anh làm gì thì tự anh hiểu rí “Tôi làm gì rồi? Tôi không rõ.”
“Không rõ thì anh đến chỗ này của tôi làm gì?
Tôi rất bận, không có thời gian để tiếp đãi anh”
Thái độ của cô là dứt khoát muốn nhanh chóng đuổi người Nguyễn Cao Diệp thấy cô có thành kiến lớn như vậy đối với mình, nhất thời liền hiểu ra được điều gì đó: “Kiều Liên đến tìm cô rồi đúng không?
Cô ấy đã nói tất cả với cô rồi sao?”
Lâm Hương Giang hai tay ôm ngực rồi tựa vào ghế sô pha, không có ý định trả lời.
“Cô ấy nói như thế nào? Cô ấy đâu? Có phải là đang trốn ở trong phòng không?” Anh ta nói xong liền nhìn xung quanh, tư thế như muốn vào trong phòng tìm người.
“Cô ấy không có ở chỗ của tôi, anh không cần Tìm nữa” Lâm Hương Giang nói “Vậy cô ấy đi đâu rồi?”
“Anh sẽ quan tâm sao? Hay là anh vội vàng tìm cô ấy để ép cô ấy bỏ đứa bé?” Lâm Hương Giang nhìn anh ta chẩm chäm, nghĩ lại vẫn còn tức giận.
Sắc mặt của Nguyễn Cao Diệp hơi biến đổi không nói tiếp, sau vài giây im lặng mới lên tiếng: “Không phải tôi ép cô ấy, tôi cũng là vì muốn tốt cho cô ấy. Hiện tại tôi không có dự định kết hôn, cô ấy sinh đứa bé ra lại không thể cho cô ấy một gia đình trọn vẹn, vậy không phải là sẽ tổn thương đứa bé sao?”
Lâm Hương Giang muốn lấy chiếc ly trên bàn ném vào anh ta: “Nguyễn Cao Diệp, tôi biết anh là đồ cặn bã nhưng không ngờ rắng lại cặn bã đến như vậy! Không muốn chịu trách nhiệm vậy tại sao còn muốn lên giường với cô ấy? Cho dù là có ngủ đi thì anh cũng có thể đeo bao cao su mà?
Tiên cho một chiếc bao cao su mà anh còn không nỡ bỏ ra sao?”
“Tôi có đeo! Tôi cũng không hiểu vì sao cô ấy lại có thể trúng chiêu?” Anh ta thế hiện ra bộ dạng như rất đau đầu.
“Chắc chắn là do những con buôn không có lương tâm đã chế tạo ra hàng giả, hàng kém chất lượng!”
Lâm Hương Giang thực sự là không còn lời nào để nói, lúc này anh ta lại còn đang trách con buôn?
“Anh không muốn chịu trách nhiệm thì không ai có thể ép anh. Dù sao thì anh vẫn luôn cặn bã như vậy nhưng anh không thể ép cô ấy bỏ đứa bé đi, đó là con của cô ấy, không có liên quan gi đến anh, anh cũng đừng tiếp tục tìm kiếm và quấy rầy cô ấy nữa”
“Lời này là cô ấy nói với cô sao? Cô ấy muốn tự mình sinh đứa bé, làm mẹ đơn thân giống như cô sao?”
“Giống với tôi thì có gì không được hay sao?
Anh tưởng rằng rời xa đám đàn ông các anh thì phụ nữ chúng tôi sẽ không thể sống nổi sao?”
“Tôi không có ý đó, cô đừng kích động, nhưng… nếu như cô thực sự muốn tốt cho cô ấy thì cô nên khuyên cô ấy, đừng để cô ấy trở thành mẹ đơn thân”
Lâm Hương Giang bị chọc tức đến nỗi không thể không đánh người, túm lấy chiếc gối ở cạnh bên trực tiếp ném qua: “Anh cút đi, đừng có đến chỗ tôi một lần nào nữa, tôi không muốn nhìn thấy anh. Từ nay về sau tôi cũng không quen biết anh”
Nguyễn Cao Diệp đỡ lấy chiếc gối: “Cô đừng tuyệt tình như vậy, dù sao thì tôi cũng đã cứu cô một mạng, bằng không thì cô nói với tôi cô ấy đang ở đâu đi?”
“Tôi nói với anh, hoặc là anh biến mất hoàn toàn đừng bao giờ xuất hiện, hoặc là anh chịu trách nhiệm làm ba của đứa bé, chăm sóc tốt cho cô ấy, nếu không thì tôi sẽ không để anh gặp cô Nguyễn Cao Diệp một tay đút vào túi quần rồi nhún vai: “Tôi không thể không gặp cô ấy, cô.
không đồng ý nói cho tôi thì tự tôi sẽ đi tìm. Hơn nữa đây là chuyện của tôi và cô ấy, cô không thể can thiệp được.”
Lâm Hương Giang thực sự bị anh ta chọc tức chết, chẳng trách Hoàng Kiều Liên đã nhiều lần nhắc nhở cô không được nói hành tung của cô ấy cho anh ta.
“Anh đi cho, không tiên.” Cô nghiêm mặt chỉ tay về phía cửa, hi vọng anh ta có thể nhanh chóng biến mất.
Nguyễn Cao Diệp cũng không có ý xấu, xem ra thì vẫn có chút gấp gáp muốn sớm tìm được Hoàng Kiều Liên.
“Cô vẫn là nên khuyên cô ấy, nghĩ kỹ xem có thực sự là muốn giữ lại đứa bé…”
“Cút… Lâm Hương Giang không thế nhẫn nhịn được nữa.