Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi - Lâm Hương Giang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 690: Chưa thể đi


Dạ Hữu Khánh nói không sai, rất nhanh Hà Tuấn Khoa đã tìm tới được nơi này.


Anh còn mang theo không ít hộ vệ áo đen, thái độ cho thấy bất cứ lúc nào cũng đều có thể khai chiến với Dạ Hữu Khánh để cứu Lâm Hương Giang ra.


Dạ Hữu Khánh nhìn thấy cảnh dàn trận này lại không hề có vẻ khẩn trương, ngược lại nhíu mày trêu chọc: “Tổng giám đốc Hà, anh mang nhiều người tới như vậy cũng quá coi trọng.


Trên gương mặt đẹp trai hoàn mỹ đến không có một tia tì vết của Hà Tuấn Khoa không có bất kỳ biểu cảm gì, đôi mắt đen sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm đối phương, anh chẳng muốn nói nhảm: “Giao người phụ nữ của tôi ra đây”


Dạ Hữu Khánh thờ ơ cười một tiếng: “Nghe.


lời nói của anh thật giống như tôi cướp đoạt người phụ nữ của anh vậy”


anh đang hiểu lầm rồi, tôi chỉ là m đây, không có ý giành người với anh.”


Hà Tuấn Khoa đã xem qua băng ghi hình Lâm Hương Giang bị thuộc hạ của anh ta cưỡng ép trói đi, anh không nghĩ rãng loại phương thức kia gọi là “mời”.


“Giao cô ấy ra đây!” Anh lần nữa lạnh giọng cảnh cáo.


Dạ Hữu Khánh chậc chậc hai tiếng, vẫn là bộ dáng không muốn giao người: “Anh không cần phải kích động như vậy, tôi nói rồi mời cô ta đến đây ở vài ngày, tuyệt đối sẽ không tổn hại đến cô ấy, sau này sẽ trả cho anh một người khỏe mạnh hoàn chỉnh”


“Cốc Nam Ninh” Vẻ mặt Hà Tuấn Khoa lạnh lẽo tàn khốc, không rãnh phí lời với anh ta.


Cốc Nam Ninh đang đứng ngay bên cạnh người anh, nghe vậy liền trực tiếp rút súng ra nhẳm vào Dạ Hữu Khánh.


Con ngươi Dạ Hữu Khánh nhíu lại, thuộc hạ phía sau anh ta thấy thế cũng đều rút súng ra nhăm ngay về phía Hà Tuấn Khoa.


Anh ta phất phất tay ra hiệu cho thuộc hạ thu súng lại, anh ta cũng không muốn đánh một trận sống chết với Hà Tuấn Khoa, huống chỉ anh ta cũng biết bản lĩnh của Cốc Nam Ninh lợi hại thế nào, có thể nói là lấy một địch mười cũng không quá.


Có điều Hà Tuấn Khoa cũng hơi quá hung ác, ngay từ đầu liền trực tiếp nối nóng, có thế thấy được với anh mà nói Lâm Hương Giang trọng yếu đến thế nào.


“Như vậy đi, tôi để cô ta đi ra gặp mặt anh, có điều hiện giờ cô ta vẫn chưa thể đi theo anh, nếu như anh nguyện ý cũng có thể làm khách ở chỗ này của tôi, bao ăn bao ở, nhất định sẽ có đãi ngộ tốt nhất”


Những lời anh ta nói có vẻ dễ nghe, nhưng kỳ thật chính là không chịu giao người ra.


Hà Tuấn Khoa không phải là người dễ bị qua mặt, lại lần nữa gọi: “Cốc Nam Ninh”


Súng trong tay Cốc Nam Ninh liền lên nòng, âm thanh này khiến da đầu người ta run lên, anh ta chuẩn bị kỹ càng bất cứ lúc nào cũng có thể nổi súng “Được được được, anh không bằng lòng lưu lại làm khách tôi cũng không ép anh, cũng không cần nghiêm túc như vậy đâu?”


Thoạt nhìn thì Dạ Hữu Khánh sợ anh, nhưng vẫn là không đồng ý giao Lâm Hương Giang ra.


Vì ngăn ngừa xung đột không cần thiết, anh ta nói với thuộc hạ: “Đi mời cô Nguyễn Cao ra đây”


Lâm Hương Giang đi theo thuộc hạ của anh ta ra, nhìn thấy cảnh dàn trận này liền giật mình, so với Dạ Hữu Khánh, Hà Tuấn Khoa lại càng giống với đại ca xã hội đen!


“Người đàn ông của cô đến thăm cô, hai người tâm sự đi?” Dạ Hữu Khánh nói với cô.


Anh ta muốn chừa không gian riêng cho hai người, chỉ là lúc rời đi lại tiến đến trước mặt Lâm Hương Giang, lắc lắc ngón trỏ với cô: “Ph cô đã đồng ý với tôi sẽ ở lại đây làm khách, tuyệt đối đừng có đi cùng anh ta” Lời này của anh ta là nhắc nhở cũng là một loại cảnh cáo.


Lâm Hương Giang liếc xéo anh ta một cái, cũng không để ý tới anh ta, mà chỉ trực tiếp đi về phía Hà Tuấn Khoa.


Dạ Hữu Khánh thật sự bỏ đi, nhưng thuộc hạ của anh ta đều trông coi ở bên ngoài, ý tứ cực kỳ rõ ràng, anh ta sẽ không để Lâm Hương Giang đi.


Lâm Hương Giang đi đến trước mặt Hà Tuấn Khoa: “Anh tới sớm hơn so với tưởng tượng của em”


“Anh ta có làm gì em không?” Hà Tuấn Khoa chỉ quan tâm cô có bị tổn thương hay không.


Cô lắc đầu: “Chẳng phải Dạ Hữu Khánh nói rồi sao, anh ta mời em đến làm khách”


Anh ta sẽ không làm tổn thương cô, chỉ là hạn chế tự do của cô mà thôi.


“Về nhà với anh đi” Xác định cô không có việc gì, anh lập tức muốn dẫn cô đi, dù sao Dạ Hữu Khánh đừng hòng giam giữ người của anh, “Em cũng muốn về với anh, nhưng không phải bây giờ” Lâm Hương Giang đã đáp ứng với Lãnh Thiên Khuê là sẽ giúp cô ấy.


Hà Tuấn Khoa nhíu mày: “Em thật sự muốn ở lại đây làm khách sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK