Nghe những gì Hà Hàm Bội nói, đôi mắt chim ưng của Hà Tuấn Khoa trầm xuống, lạnh lùng nhìn chăm chãm An Thu Huyền. Cô ta đã nói hươu nói vượn gì với chị hai vậy?
An Thu Huyền bị ánh mắt của hẳn nhìn chấm chăm đến mức cả người không được tự nhiên, chột dạ cúi đầu, không dám đối diện với hẳn.
“Chị hai, cuộc hôn nhân của em và cô ta là giả..” Hà Tuấn Khoa đang muốn nói rõ ràng với chị hai thì đột ngột bị cắt ngang.
Phía sau anh vang lên một tiếng hét to: “Hà Tuấn Khoa! Tôi sẽ đánh chết tên khốn nạn như anh! Quả nhiên anh lừa Hương Giang kết hôn là muốn trả thù nó!”
Không biết Nguyễn Cao Cường đã xuất hiện từ lúc nào, hiển nhiên là anh ta đã nghe được những gì An Thu Huyền nói, anh ta nổi giận đùng đùng chạy đến chuẩn bị cho Hà Tuấn Khoa một đấm.
Hà Tuấn Khoa phản ứng rất nhanh, đã né được một đấm của anh ta.
“Anh còn dám trốn sao? Bây giờ tôi sẽ thay Hương Giang dạy dỗ anh!” Nguyễn Cao Cường không cho anh cơ hội để mở miệng, lại đấm một đấm nữa.
Lần này Hà Tuấn Khoa trực tiếp bắt lấy cổ tay của anh ta, một đấm kia không thể đấm trúng, ánh mắt của hai người đàn ông đối diện nhau, trong không khí có một luồng điện xẹt qua.
Nguyễn Cao Cường không đánh được Hà Tuấn Khoa thì trong lòng hừng hực lửa giận, tức giận trách mắng: “Khó trách khi Hương Giang bị bắt cóc, anh vẫn còn tâm trạng tổ chức hôn lễ với người khác, hóa ra tất cả những việc này là vì muốn trả thù nó! Tôi hiện tại có lẽ là nên cảm thấy may mắn thay cho.
Hương Giang, nếu nó biết chuyện này thì nó thà bị bắt cóc còn hơn nhìn thấy anh kết hôn với người phụ nữ khác!”
Lông mày trên khuôn mặt Hà Tuấn Khoa cau lại, anh định nói răng anh ta đã hiểu lâm, nhưng An Thu Huyền lại đột nhiên xông tới.
An Thu Huyền dùng sức đẩy Nguyễn Cao Cường ra, rõ ràng là sợ hãi nhưng vẫn đứng trước mặt Hà Tuấn Khoa, bày ra tư thế bảo vệ hắn.
Từ trước đến nay anh chưa bao giờ nói rằng anh sẽ trả thù Lâm Hương Giang, cô ta đã nghe những điều này ở đâu?
Lúc này Hà Hàm Bội cũng đã lấy lại tỉnh thần, ngay lập tức nói thay cho Hà Tuấn Khoa: “Nhắc mới nhớ, Tuấn Khoa làm như: vậy cũng chỉ là trừng phạt Lâm Hương Giang một chút, vào lúc cô ta hủy hôn và chạy trốn thì cô ta nên nghĩ đến Tuấn Khoa không phải là không thể sống thiếu cô ta, bây giờ coi như hai nhà chúng ta đã huề nhau.”
“Chị hai, chuyện của em chị đừng nhúng tay vào.” Hà Tuấn Khoa rốt cuộc cũng lên tiếng.
Nguyễn Cao Cường nghe xong những lời này của bọn họ thì đã tức điên lên, hoàn toàn tin tưởng tất cả mọi chuyện là do Hà Tuấn Khoa muốn trả thù Lâm Hương Giang về những gì đã làm tại hôn lễ “Được, vậy cứ cho là huề nhau đi, từ nay về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng, cô chủ nhà Nguyễn Cao cũng không phải là người của nhà họ Hài” Nguyễn Cao Cường nói ra một lời tàn nhãn, lập tức muốn vào phòng bệnh mang Lâm Hương Giang đi.
Nhưng mà thân hình cao lớn của Hà Tuấn Khoa đã đứng trước cửa chặn anh ta lại.
“Anh còn muốn thế nào nữa? Còn ngại nó hiện tại chưa đủ thảm sao?” Nguyễn Cao Cường siết chặt năm tay, hẳn còn không nhường đường thì anh ta sẽ dùng nằm đấm của mình để đi qua Đôi mắt chim ưng của Hà Tuấn Khoa trở nên âm u, trâm giọng nói: “Anh không thể mang cô ấy đi”
Nguyễn Cao Cường kinh ngạc, cũng tiện đà cười lạnh: “Nó và anh đã không còn quan hệ, tôi không mang nó đi thì chẳng lẽ lại để nó tiếp tục bị các người hãm hại sao?”
“Tôi sẽ không hại cô ấy” Giọng điệu của Hà Tuấn Khoa vô cùng kiên định, chỉ tiếc là Nguyễn Cao Cường sẽ không tin.
“Anh tránh ra cho tôi!” Nguyễn Cao Cường khẽ quát, mặt mày đầy tức giận.
Hơi thở của Hà Tuấn Khoa cũng lạnh lại, khuôn mặt cứng rắn không có bất cứ biểu cảm gì: “Không ai được mang cô ấy đi cho đến khi chất độc trong người cô ấy được trị khỏi.”
“Nếu không phải tại anh thì nó sẽ không bị tiêm nọc độc!” Nguyễn Cao Cường giận sôi máu.
“Đúng vậy, chuyện này là trách nhiệm của tôi, thuốc giải độc sẽ sớm được chuyển đến, chờ cô ấy trị độc xong rồi hẳn nói” Hà Tuấn Khoa không nhượng bộ.
Nguyễn Cao Cường nắm chặt nắm tay, nheo lại đôi mắt phượng dài và hẹp, im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: “Được, tôi sẽ đợi, sau khi độc ở trên người nó được giải thì tôi sẽ lập tức mang nó đi, tốt nhất là anh đừng cản trở!”
Nếu không phải vì giải độc, thì anh ta tuyệt đối sẽ không để Lâm Hương Giang ở đây thêm một giây nào.
Cuối hành lang bệnh viện, Hà Tuấn Khoa đưa An Thu Huyền tới nơi này, bốn bề vắng lặng Hắn nhìn thẳng cô ta, giọng điệu lạnh lẽo: “Là ai nói với cô tôi tổ chức hôn lễ là vì trả thù Lâm Hương Giang?”
Trong lòng An Thu Huyền nhảy dựng, hẳn là muốn đến hỏi tội sao?
Cô ta cố ý nói với Hà Hàm Bội những lời đó chính là vì muốn tìm chỗ dựa.
“Em… Em nghe anh Tùng Nhân nói” Cô †a cúi đầu, rất sợ hãi bộ dáng của anh.
Cô không có cách nào để ứng phó với Hà Tuấn Khoa, đành phải ném củ khoai lang bỏng tay này sang cho Hà Tùng Nhân.
Ánh mắt Hà Tuấn Khoa phát lạnh, anh chợt nhớ ra trước đây Hà Tùng Nhân cũng đã nói những lời này với Lâm Hương Giang.
Nhớ tới lần này Hà Tùng Nhân tình cờ gặp Lâm Hương Giang khi cô bị bắt cóc, hẳn luôn cảm thấy có gì đó không đúng? Có phải là quá trùng hợp hay không?
“Em nói như vậy cũng chỉ là hy vọng cô không gây khó dễ cho anh” An Thu Huyền vội vàng bổ sung thêm một câu, những gì cô ta làm đều là vì tốt cho hẳn.
Vẻ mặt lãnh đạm của Hà Tuấn Khoa nhìn cô ta chằm chằm, lạnh lùng nói từng câu từng chữ: “Từ lúc bắt đầu tôi đã nói với cô, tôi và cô tổ chức hôn lễ chỉ vì cứu người không nên nghĩ đó là thật, cô tốt nhất nên nhớ kỹ điều này.”
“Em..” An Thu Huyền há miệng thở dốc, sự khổ sở xuất hiện nhất thời khiến cô ta không nói nên lời.
“Chờ chuyện này kết thúc, tôi sẽ nói rõ ràng với chị hai” Hắn dừng một chút, giọng điệu càng thêm lạnh lùng hơn: “Còn cô, tốt nhất đừng nói hươu nói vượn trước mặt chị ấy”
Những lời cuối cùng của anh giống như là ngầm cảnh cáo cô ta, khiến cô ta không rét mà run.
Nơi bọn bắt cóc để thuốc giải là một điểm mù không ai theo dõi được, một nơi vô cùng hẻo lánh, phải thán phục trước sự cẩn thận khi làm việc của bọn chúng, điều này khiến cho Hà Tuấn Khoa khó lần ra tung tích của bọn chúng.
Chuyện này không thể không khiến cho anh hoài nghi, bọn bắt cóc này có phải có người chỉ điểm hay không?
Việc ưu tiên bây giờ đó là cho Lâm Hương Giang dùng thuốc giải Tất nhiên, anh không thể hoàn toàn tin tưởng thứ bọn bắt cóc đưa chắc chắn là thuốc giải.
Anh đưa thuốc giải cho các bác sĩ nghiên cứu chất độc và yêu cầu họ kiểm tra xem nó có phải là thuốc giải hay không?
*Tổng giám đốc Khoa, chúng tôi đã kiểm tra thành phần của loại thuốc này, quả thật là thuốc giải, có thể cho cô Nguyễn Cao dùng.”
Bác sĩ đưa ra đáp án.
Thần kinh đang căng chặt của Hà Tuấn Khoa cuối cùng cũng dãn ra, nhưng mà khi nào Lâm Hương Giang vẫn còn chưa tỉnh thì lúc đó trái tim của hắn vẫn còn treo lơ lửng “Lập tức cho cô ấy uống dùng giải!” Hắn lập tức nói.
“Được” Bác sĩ hút thuốc giải vào một cái ống tiêm, chuẩn bị tiêm vào trong cơ thể của Lâm Hương Giang.
Toàn bộ quá trình, Hà Tuấn Khoa đều đứng bên cạnh nhìn không chớp mắt.