Nguyễn Cao Cường vội vã rời khỏi tiệc rượu. Anh đi mua trà giải rượu sau đó sai tài xế lái xe, nhanh chóng đi đến chỗ Đào Hương Vi và con gái mới vừa thuê ở hôm nay.
Vân Nhi mở cửa cho anh: “Ba, ba đã đến rồi” Thấy trong tay anh có cầm cái túi, bên trong đựng trà giải rượu, cô bé đưa tay nhận lấy: “Ba đưa cho con đi, con nấu cho mẹ uống”
Nguyễn Cao Cường biết cô bé biết làm việc này bèn đưa trà giải rượu cho cô bé.
Anh trực tiếp đi vào trong nhà, ngửi được mùi rượu, trán anh không tự chủ được nhíu lại: “Mẹ con đâu?”
“Mẹ mới vừa ói ra, con dìu mẹ về phòng nằm rồi.” Vân Nhi nói.
Nơi này có hai phòng, anh đi về phòng ngủ chính, đứng ngoài cửa đã thấy người phụ nữ kia nằm trên giường không nhúc nhích, trong phòng còn thoáng mùi rượu.
Không hiểu sao ngực anh khó chịu cực kỳ, chỉ vài bước đã đi tới, túm lấy người phụ nữ đang nằm trên giường dậy: “Cô còn có dáng vẻ của một người mẹ sao? Bản thân mình uống say còn để con gái chăm sóc cho cô?”
Đào Hương Vi say đến mơ mơ màng màng, bị anh níu áo, cô chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu, không vui nhíu mày: “Anh làm gì vậy? Anh là ai, bỏ ra…”
Nguyễn Cao Cường nhìn chằm chằm cô, cười lạnh một tiếng: “Còn say đến mức ngay cả tôi cũng không nhận ra? Cô nhìn cho rõ xem tôi là ai?” Bàn tay to của anh túm lấy gáy cô, một tay kéo cô đến trước mặt mình.
Trong tâm mắt Đào Hương Vi xuất hiện một khuôn mặt đàn ông, nhưng vô cùng mơ hồ, cô không cách nào nhìn rõ dáng vẻ của anh. Cô vô thức nói: “Phạm Văn Đồng? Sao anh lại tới đây?”
Chỉ nháy mắt, mặt Nguyễn Cao Cường đã âm trầm vô cùng, gân xanh trên trán bắt đầu nhảy lên: “Trong mắt cô chỉ có tên khốn kiếp kia thôi sao?”
“Anh đừng ầm ï nữa…” Cô bất mãn lầm bầm, bàn tay đặt trên mặt anh muốn đẩy anh ra.
Anh giật tay cô: “Vì sao cô lại uống nhiều rượu như vậy?”
Đào Hương Vi nhìn chằm chăm anh không chớp mắt, rốt cục cũng nhìn rõ ràng dáng vẻ của anh. Vẻ mặt cô lập tức thay đổi, dùng sức đẩy anh ra: “Anh… Nguyễn Cao Cường?”
Nguyễn Cao Cường nhướng mày: “Rốt cuộc cô cũng biết tôi là ai?”
“Anh là tên lưu manh phạm tội cưỡng bức… Anh tới nhà tôi làm gì? Lại muốn làm gì tôi nữa?” Cô vừa sợ sợ vừa phẫn nộ, thân thể không ngừng lui về phía sau.
Nguyễn Cao Cường chỉ khẽ vươn tay đã tóm lấy mắt cá chân cô, cô còn chưa lui được bao xa đã bị anh bắt trở về.
Cô như nổi điên hết đánh rồi lại đá anh: “Cút ngay, không nên đụng vào tôi!”
Cô phản kháng kịch liệt như vậy, rốt cục anh đã khiến cô oán hận tới mức nào?
Mặt Nguyễn Cao Cường trở nên âm trầm, anh nắm lấy tay cô để cô yên tĩnh một chút, sau đó anh cứ nhìn chăm chằm cô như vậy, đột nhiên ngay cả một câu cũng không nói nên lời.
“Nguyễn Cao Cường, anh mau cút khỏi thế giới của tôi! Từ nay về sau tôi không muốn nhìn thấy gương mặt thối của anh nữa. Anh biết tôi đã vui vẻ tới mức nào không?” Cô nói xong lại nở nụ cười.
“Ha ha ha… Thật tốt quá, rốt cục tôi cũng thoát khỏi anh rồi, anh đúng là tên đàn ông thúi khiến người ta chán ghét…
Anh không lên tiếng nữa. Nghe cô nói hết câu này tới câu khác, miêu ta cô chán ghét anh tới cỡ nào, ánh sáng âm u nơi đáy mắt anh không ngừng chớp động.
Cho đến giờ phút này anh mới xác định, cô thật sự chán ghét anh, là chán ghét từ sâu trong nội tâm.
Khó trách cô lại báo cảnh sát kiện anh cưỡng bức cô.
“Ọe..”
Anh đang thất thần, đột nhiên cô nôn lên người anh!
“Đào Hương Vi!” Gương mặt tuấn tú của anh lại tối sâm, trong lòng đã có xung động muốn bóp chết cô!
Đào Vân Nhi nấu trà giải rượu xong bưng tới, lại thấy anh bị nôn lên người, quần áo cũng bẩn hết: “A, ba… Con quên nói cho ba biết không nên tựa sát mẹ quá… Làm sao bây giờ, ở đây không có quần áo cho ba thay”
Nguyễn Cao Cường cởi áo khoác âu phục ra, u ám nói: “Không sao, ba đi tắm một chút.”
“Toilet ở bên kia, ba mau đi tắm đi, con chăm sóc cho mẹ là được.”
Anh nhìn con gái đỡ Đào Hương Vi dậy, thận trọng đút trà giải rượu cho cô uống, đột nhiên cảm thấy có con gái bên cạnh chăm sóc cô cũng không tệ.
Dù sao cô cũng khiến người ta không bớt lo hơn cả con gái.