“Phòng bệnh ở cả tầng này đã được tôi bao hết rồi, đều là phòng bệnh vip cả, cô ở phòng cách vách đi.” Anh ta chỉ một gian phòng ở cách đó không xa.
Lâm Hương Giang không khỏi líu lưỡi, thật đúng là đủ khí phách, thế mà anh ta lại bao hết tất cả phòng bệnh ở cả một tầng luôn.
“Được.” Vậy tôi đi rửa mặt trước, anh bảo người đưa một chút đồ ăn qua đó Cô không hỏi tình hình bây giờ của Lãnh Thiên Khuê như thế nào, dù sao thì một hồi nữa cũng gặp mặt rồi.
Sau khi Lâm Hương Giang đặt hành lý rồi đi rửa mặt, ngồi máy bay lâu như vậy, lúc này cô đã khá mệt mỏi rồi, cô phải đi tắm nước nóng.
Chờ cô rửa mặt đi ra, điện thoại đặt trên bàn hiện ra có mười mấy cuộc điện thoại nhỡ, đều là Hà Tuấn Khoa gọi tới.
Anh đây là gọi liên hoàn đòi mạng hả?
Lúc này tiếng chuông điện thoại lại vang lên, cô lập tức nhận nghe: “Alo* “Vì sao lâu như vậy không nhận điện thoại của anh?” Giọng điệu của người đàn ông rất trâm còn có chút gấp gáp.
Cô bất đắc dĩ cười rồi nói: “Lúc nấy em đang tắm rửa, không mang theo điện thoại, anh vội vàng tìm em có việc gì không?”
“Em đang tắm?” Nghe thấy đáp án như thế, người đàn ôi bực đến cực điểm nhưng tính tình cũng đã hòa hoãn xuống “Đúng vậy, mới vừa xuống máy bay, phải tắm rửa một cái”
Sau đó cô nói: “Anh còn chưa trả lời em. Có chuyện gì không?”
“Không có việc gì, chỉ là muốn biết có phải em đã tới nơi bình an rồi hay chưa”
Lâm Hương Giang nghe thấy giọng nói rầu rĩ của anh, cô lập tức à lỗi của em, vừa xuống máy bay em phải lập tức gọi điện thoại nói báo bình an cho anh mới đúng.”
“Bây giờ em có loại giác ngộ này cũng không tính là trễ, tiếp theo đây em phải tùy thời báo cáo tình hình ở bên đó của em cho anh” Anh trực tiếp đưa ra yêu cầu.
Lâm Hương Giang dở khóc dở cười: “Vậy anh dứt khoát cài camera giám sát trên người em luôn đi là được rồi, lúc nào cũng biết em đang làm gì”
“Đề nghị này của em thật ra cũng không tồi”
Thế mà anh lại còn rất nghiêm túc tự hỏi.
“Đừng em vẫn cần một chút không gian.”
Ngược lại thì cô lại từ c| “Vậy khi nào thì em trở về?” Anh chuyển chủ đề.
Cô thở dài: ‘Em vừa đến đây mà anh đã hỏi cái này rồi, em không. cho anh đáp án được.”
“Hôn lễ của Nguyễn Cao Cường sắp tới rồi, đến lúc đó em phải trở về” Tóm lại chính là cô không thể ở lại nơi đó quá lâu.
“Dạ dạ dạ, em đã nhớ rồi mà, em sẽ trở về rất nhanh thôi Lúc này cô mới phát hiện, bây giờ người đàn ông này càng ngày càng dính người.
Thật vất vả mới dỗ cho anh vui vẻ một chút, nói chuyện xong Lâm.
Hương Giang vừa mới thả điện thoại xuống thì lúc này lại có người gõ cửa.
Cô hỏi: “Ai?”
Ngoài cửa chính là thuộc hạ của Dạ Hữu Khánh: “Cô Giang, mợ chủ của chúng tôi đã tỉnh rồi, cậu chủ bảo cô qua đó.”
Lãnh Thiên Khuê tỉnh rồi?
“Được, tôi biết rồi, tôi thay quần áo rồi qua đó.”