Lâm Hương Giang thầm giật mình, lập tức đứng dậy lui về phía sau nhìn lại. Trong ga ra tầng ngầm an tĩnh ngoại trừ xe ra không thấy được bất kỳ bóng người nào.
Cô thận trọng đi về phía kia. Ban nãy cô đã thấy có người trốn vào phía sau cây trụ này.
“Ai? Đi ra cho tôi!” Còn chưa tới gần cô đã thốt ra lời đe dọa.
Không ai đáp lại cô, thậm chí trong ga ra an tính tới mức chỉ có thể nghe được tiếng vọng từ giọng nói của chính cô.
Cô không tới gần cây cột mà giữ vững một khoảng cách nhất định tiếp tục đi lên phía trước, mãi đến khi cô đi tới một mặt khác của cây cột. Chỗ cô cho rằng có người núp lại trống không, không một bóng người.
Đáy lòng đang căng thẳng của cô cũng được buông lỏng hơn một chút. Chẳng lẽ mình nhìn lầm rồi sao?
Toàn bộ ga ra chỉ có động tĩnh của cô, xem ra là cô hoa mắt, có lẽ do gần đây chăm sóc Gia Bảo hơi mệt.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi xách đổ chuông, là tiếng chuông cô cố ý cài riêng, biết rõ là Hà Tuấn Khoa gọi điện thoại tới.
Cô lấy điện thoại di động ra trực tiếp nhấn nghe: “Alo?”
Giọng nói trầm thấp dễ nghe của người đàn ông truyền đến: “Anh đang ở bên ngoài phòng thí nghiệm, em ra đây đi”
“Anh tới đón em sao?” Cô triệt để buông lỏng, nhếch môi.
“Ừm” Anh đáp lại.
“Được, anh chờ em” Nếu anh đã tới đón cô, vậy cô sẽ không lái xe về nữa.
Lúc Lâm Hương Giang đi ra bước chân đã nhanh hơn không ít, cũng quên mất chuyện vừa rồi.
Cô không phát hiện, phía sau một chiếc xe con có một bóng người bước ra, đôi mắt nhìn chäm chằm cô mãi đến khi bóng dáng cô biến mất ở lối ra của ga ra.
Đào Hương Vi nhanh chóng tìm được Phạm Văn Đồng, nói với anh chuyện cùng mở studio.
“Em không muốn cùng mở studio với anh? Vì sao?” Phạm ‘Văn Đồng rất kinh ngạc vì cô đột nhiên lại nói vậy.
“Em biết anh đang bàn chuyện hủy hợp đồng với Phục Hi, bọn họ không đồng ý hủy hợp đồng với anh, đúng không?”
Phạm Văn Đồng nhíu mày lại: “Bọn họ không đồng ý cũng không thể ngăn cản suy nghĩ muốn hủy hợp đồng của anh”
“Vậy há chẳng phải anh và bọn họ sẽ phải ra tòa sao?
Đồng thời tỷ lệ thua của anh là rất lớn. Đến lúc đó anh phải bồi thường phí vi phạm hợp đồng, đây không phải một khoản nhỏ.”
Đào Hương Vi đã sớm hỏi rõ chuyện này.
Sắc mặt Phạm Văn Đồng hơi trầm xuống, nhưng vẫn kiên định nói: “Cho dù là vậy anh cũng muốn hủy hợp đồng”
“Không, anh không thể hủy hợp đồng” Đào Hương Vi bắt đầu khuyên anh ta.
Anh ta rất khó hiểu nhìn cô: “Em bị sao vậy? Không phải chúng ta đã thương lượng trước rồi…”
“Đúng, đúng là trước đó em đã đồng ý muốn mở studio với anh, nhưng hiện tại em đổi ý, em không muốn mở nữa, càng không muốn liên lụy tới anh. Em đã thiếu anh quá nhiều” Cô ngắt lời anh ta.
“Em nói vậy là có ý gì? Cho tới bây giờ anh chưa từng cảm thấy em thiếu anh thứ gì!”
“Nhưng em cảm thấy em thiếu. Nếu như anh phải muốn ồn ào hủy hợp đồng với Phục Hi, em nghĩ tiếp đó chắc chắn bọn họ sẽ phong sát anh trong giới giải trí. Cho dù anh có thể mở studio cũng sẽ không có người nào hợp tác với chúng ta.
Chúng ta lấy thể kiếm được tài nguyên”
Phạm Văn Đồng nghe vậy cũng yên tĩnh lại, giây lát sau anh ta mới thốt ra: “Có lẽ em nói không sai, nhưng chúng ta vẫn có thể thử một lần. Cho dù Phục Hỉ phong sát anh, nhưng điều đó không có nghĩa là ngay cả chút cơ hội cũng không có.”
Đào Hương Vi vẫn lắc đầu: “Anh hiểu rõ một chuyện, trong giới này nếu bị phong giết, cho dù chỉ là thời gian rất ngắn, khán giả vẫn sẽ nhanh chóng quên anh. Hôm nay có nhiều minh tỉnh mới như vậy, một khi anh dừng lại sẽ bị người vượt hẳn, như vậy quá uổng phí”
“Nói cho cùng vẫn là em không tin anh. Cũng đúng, chính anh cũng không cách nào bảo đảm tài nguyên của mình, sao có thể bảo đảm cho em được?” Phạm Văn Đồng cười tự giễu.