“Đó là trách nhiệm của con!” Lâm Thanh Dương vô cùng tận tâm hết sức với công việc của mình hiện tại.
Lâm Hương Giang đặt rất nhiều thức ăn lên bàn, sau đó mới mở miệng: “Vậy nên bây giờ nó có thể về với chúng tôi ăn lễ đêm ba mươi mừng năm mới, tôi và cha nó đều nên lén cư: Dứt lời, cô ấy đi qua nắm chặt tay của Đào Hương Ví: “Tối nay cô và Vân Nhi đến nhà chúng tôi ăn cơm đi”
Đào Hương Vi liếc mắt qua Nguyễn Cao Cường một cái, đoạn lắc đầu: “Tôi không đi đâu, ở đây anh ấy không có ai trông”
“Vậy thì dễ, đến lúc đó tôi tìm một người đến trông anh ấy là được”
Đào Hương Vi vẫn lắc đầu: “Hay là thôi đi, người khác tôi cũng lo”
Cô muốn tự mình chăm sóc anh.
“Để Vân Nhi đến nhà các cô ăn cơm đi, cũng lâu rồi nó không gặp Thanh Dương” Cô nhìn con gái, nói Vân Nhi hết nhìn Lâm Thanh Dương rồi lại nhìn cha mẹ, nói ngay: “Cha mẹ ở đâu thì con ở đó!”
“Các người… haizz…” Lâm Hương Giang không kìm được, thở dài một hơi, biết rõ tính cách bọn họ, nên cô ấy có khuyên thế nào nữa cũng là vô dụng.
“Nếu đã như vậy, tôi sẽ bảo đầu bếp trong nhà làm cho mọi người một ít đồ ăn phong phú, lúc đó sẽ mang đến đây” Cô ấy biết, hai mẹ con muốn cùng đón lễ mừng năm mới với Nguyễn Cao Cường.
“Cũng được, nhưng mà cô đừng để đầu bếp làm nhiều quá, hai người chúng tôi cũng không ăn hết” Lần này thì Đào Hương Vi không từ chối.
“Tôi tự biết mực.’ Lâm Hương Giang mỉm cười nói, sau đó kéo Vân Nhi đến trước mặt mình: “Con thật sự không đến nhà cô ăn cơm à?
Khó khăn lắm anh Thanh Dương của con mới được về.”
‘Vân Nhi liếc nhìn Lâm Thanh Dương một cái, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Con muốn cùng đón lễ mừng năm mới với cha!”
Lâm Hương Giang xoa đầu cô bé đầy quan tâm.
“Vậy tối nay anh ở lại ăn cơm với eml” Lâm Thanh Dương đưa tay xoa đầu của Vân Nhi. Bây giờ anh đã cao hơn cha mình một chút, hoàn toàn đã là anh trai lớn.
Vân Nhi lại từ chối: ‘Không cần, anh ở nhà với dì dượng và em gái nhỏ nữa, em cũng muốn ở đây bên cạnh cha với mẹ!” Như vậy mới là người một nhà đoàn tụ.
Lâm Thanh Dương hiểu được ý của cô bé, gật gật đầu nói: “Vậy sáng ngày mai anh sẽ qua đây”
“Dạ được!” Cứ như thế, Đào Vân Nhi đã hẹn xong với cậu.
Sau khi Lâm Hương Giang thăm Nguyễn Cao Cường xong, bèn cùng chồng và con về nhà.
Bây giờ con gái còn trong tã của họ đã có anh hai ôm, Hà Tuấn Khoa đã có thể rảnh tay ôm lấy thắt lưng cô, một nhà bốn người trông đầy hạnh phúc.
Đào Hương Vi tiễn bọn họ đến cửa, nhìn bọn họ rời đi, không thể không thừa nhận trong lòng vô cùng hâm mộ.
Sau khi về đến nhà, Lâm Hương Giang lập tức đi vào phòng bếp nói với đầu bếp là hôm nay mình muốn làm món gì, lại nói thêm một ít đồ ăn muốn đưa đến bệnh viện cho mẹ con Đào Hương Vi.
Khó khăn lảm con trai mới có thế về cùng đón lễ mừng năm mới, cô ấy còn tính đích thân xuống bếp làm vài món.
Hà Anh Khoa thấy cô vẫn luôn ở trong nhà bếp không ra, không kìm được vào nhìn thử.
Chỉ thấy cô đang đeo tạp đề, tay áo xắn lên, đang nấu nướng vô cùng thuần thục.
Anh ấy hơi cong môi lên đi đến, ôm lấy cô ấy từ sau lưng: “Đã lâu rồi em không xuống bếp, sao hôm nay lại có hứng vậy?”