Thân thể Lâm Hương Giang vẫn còn rất yếu, mấy ngày này vẫn nằm ở trên giường tĩnh dưỡng.
Cô nghe Hoàng Kiều Liên nói mình bị bọn cướp tiêm chất độc, vì trúng độc nên cô mới hôn mê lâu như vậy.
“Thủ đoạn của đám cướp này thật độc ác, nếu bắt được bọn chúng, nhất định không thể dễ dàng buông tha được!” Hoàng Kiều Liên hầm hừ nói “Bây giờ vẫn chưa bắt được chúng sao?”
Lâm Hương Giang có chút kinh ngạc.
“Đúng vậy, chúng rất khôn ngoan, đưa ra thuốc giải, yêu cầu chúng ta không được đi bắt chúng.” Hoàng Kiều Liên tay vẫn gọt táo, đột nhiên ghé sát vào cô, hạ giọng nói: “Tuy.
nhiên, anh cậu nói, bên ngoài đồng ý với chúng, lấy được thuốc giải sẽ một lưới bắt hết chúng lại, tai họa như thế không thể lưu lại?
Lâm Hương Giang rũ mắt, không rõ có phải vì sức khỏe không tốt nên tâm tình và tinh thần của cô cũng không cao hay không.
Mấy ngày qua đều là Nguyễn Cao Cường và Hoàng Kiều Liên trông nom cô, cả Lâm Thanh Dương hôm qua cũng đã tới thăm cô, chỉ có Hà Tuấn Khoa, từ hôm tỉnh lại đến giờ cô mới gặp một lần, sau đó thì chưa từng gặp lại.
Họ chỉ nói anh ấy có chuyện gấp…
Cô không hiểu, dù anh ấy có chuyện rất quan trọng cũng phải đến nói với cô mấy câu chứ?
Thế nhưng, anh dù một chữ quan tâm cũng không có.
Cô nhớ tới chuyện bị bắt cóc hôm đó, bọn cướp cho cô xem đoạn phim hôn lễ, cô nhìn thấy đoạn cuối lúc anh làm hôn lễ với An Thu Huyền.
Không tận mắt thấy thì trong thâm tâm cô, từ đầu đến cuối, vẫn không tin là thật.
Cô rất muốn biết đã có chuyện gì trong hôn lễ, cô hỏi Nguyễn Cao Cường và Hoàng Kiều Liên, bọn họ đều nói không có việc gì, hôn lễ chưa hoàn thành.
Nhưng cô phát hiện vẻ mặt của họ có chút thay đổi, căn bản là nói dối, họ có việc giấu cô.
Muốn tự mình hỏi Hà Tuấn Khoa một chút, nhưng anh vẫn không xuất hiện.
“Được rồi, Hà Tùng Nhân đâu?” Lâm Hương Giang nghĩ đến Hà Tùng Nhân vì cứu mình cũng bị bọn cướp trói đi “Hắn sao?” Hoàng Kiều Liên đưa trái táo gọt xong cho cô, sau đó nói: “Hắn bị đám cướp đánh cho một trận, nghe nói thương thế cũng rất nghiêm trọng, đang điều trị ở bệnh viện”
“Cậu muốn gặp hẳn sao?”
Lâm Hương Giang hơi gật đầu: “Muốn nói một câu cảm ơn anh ta” Mặc kệ trước.
đây hai người thế nào, chuyện lần này vẫn phải cảm ơn.
“Cũng đúng, nói cảm ơn hẳn, miễn cho chúng ta như thể thiếu ân huệ của hẳn”
Hoàng Kiều Liên đến giờ còn không muốn gặp Hà Tùng Nhân.
Lúc xế chiều, Hà Tùng Nhân chống nạng tới.
Lâm Hương Giang thấy trên đầu hẳn quấn băng gạc trắng, ngực cũng quấn vải xô, còn chống nạng, đây là toàn thân đều bị thương sao?
“Anh. .. Thương thế của anh thế nào?
Chân làm sao vậy?” Cô không nghĩ lại nghiêm trọng như vậ Hà Tùng Nhân cười cười, ra vẻ không sao: “Chân gãy xương, vết thương trên người lúc trước rất nặng, giờ gần như khỏi hẳn rồi”
Lâm Hương Giang thâm kinh hãi, đám cướp này xuống tay tàn nhẫn như vậy!
Tuy nhiên, bọn chúng còn có thể tiêm chất độc cho cô, thì đem hản đánh cho tàn phế có gì lạ?
“Tôi nghe nói cô đã tỉnh, vẫn không tới gặp là vì sợ làm phiền cô, cũng là sợ cô không muốn gặp tôi.” Hà Tùng Nhân hết sức xin lỗi, nhưng lời hắn nói đều đúng với suy nghĩ của cô.
“Anh ngồi đi” Lâm Hương Giang lấy lại tỉnh thần, thấy hắn hiện tại quả thực không có gì đáng ngại, cũng không còn xấu hổ.
“Lần này cảm ơn anh, là tôi khi: nh bị đánh, coi như tôi nợ anh một ân hu: ô không nhanh không chậm nói, thực ra cũng không muốn nợ hẳn “Cô khách sáo rồi, cái gì mà nợ với không nợ, tôi cứu cô là hoàn toàn tự nguyện, chỉ cần cô không sao, dù muốn mạng của tôi cũng được.”
Lâm Hương Giang nghe vậy không khỏi ngước mắt nhìn về phía hẳn, có chút kinh ngạc, hắn sao lại thế nói lời như vậy?
Ánh mắt Hà Tùng Nhân vẫn chăm chú nhìn cô trở nên hơi thâm thúy, giọng nói cũng mang theo chút thâm tình: “Giang, anh nói rồi, anh mới là người đối tốt với em, trước kia là anh không đúng, từ nay về sau, anh sẽ chỉ đối tốt với mình em.”
Đây coi như là biến tướng của việc truyền tải thông điệp sao?
Lâm Hương Giang chỉ cảm thấy đột nhiên có áp lực, cô vội vã thu tầm mắt lại, thần sắc bình tĩnh nói: “Cảm ơn anh đối xử với tôi rất tốt, nhưng giờ chúng ta tối đa cũng chỉ là bạn bè, những chuyện khác không cần nghĩ t Cô cảm ơn hắn cứu mạng, không có nghĩa là chấp nhận tình cảm của hắn.
Hà Tùng Nhân tựa hồ đã sớm đoán được câu trả lời của cô, không để tâm việc cô không nể mặt, lập tức cự tuyệt.
“Không vấn đề, có thể làm bạn cũng tốt”
Chỉ cần hẳn chủ tâm, tin tưởng sớm muộn gì cũng sẽ khiến cô lại thích hắn.
Dù sao bọn họ đều là mối tình đầu của nhau…
Lâm Hương Giang nhìn hẳn một cái, phát hiện giao tiếp với hẳn hơi mệt, kéo chăn, nhẹ nói: “Tôi mệt rồi, anh cũng về nghỉ ngơi cho tốt nhé, nhanh chóng khỏe lại”
Hà Tùng Nhân thấy trạng thái tinh thần của cô cũng không được tốt, đáy mắt lập lòe, lập tức đứng lên: “Vậy cô nghỉ ngơi đi, tôi không quấy rầy nữa”
Hản xoay người đi ra hai bước, đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu giả vờ không hiểu hỏi: “Sao không thấy chú út? Chú ấy không ở cạnh cô sao?”
Hän đây là nói chuyện không nên nói mặt bình tĩnh của Lâm Hương Giang hi sóng gió lớn, tay cũng không tự chủ được.
nắm chặt chăn.
Mặc dù trong lòng không cách nào.
khống chế hiện lên một tia khổ sở, nhưng cô vẫn che giấu, mỉm cười nói: “Anh ấy có việc, lát nữa sẽ tới.”
Cũng không biết Hà Tùng Nhân có tin lời cô không, hẳn trầm mặc vài giây mới mở miệng: “A, chú ấy ở cạnh cô là tốt rồi” Dứt lời, liền rời đi.
Hà Tùng Nhân đi ra bên ngoài, tốc độ bình thường, không hề khập khiểng, chỉ là mày nhíu chặt, đáy mắt có một tỉa lạnh lẽo.
Trạng thái của Lâm Hương Giang không tốt, hắn có chút đau lòng, hắn phải thúc giục.
tên bác sĩ giả kia sớm chế ra thuốc giải!
Tuy nhiên, nghĩ đến chú út hiện tại tận lực xa lánh Lâm Hương Giang, khiến cô thương tâm, hãn lại có chút vui vẻ.
Chỉ cần cô tuyệt vọng với chú út, hẳn vừa lúc quan tâm chăm sóc cô, nhất định cô sẽ trở về bên cạnh hắn.
Mấy ngày này, Hà Tuấn Khoa quả thực.
có chuyện gấp, tuy nhiên đều do anh tận lực.
tìm mà làm, nếu không…không có cách nào ngăn cản bản thân đi gặp người trong lòng mình.
Lúc này, anh rốt cục nhịn không được vội đến thăm cô, thình lình chứng kiến Hà Tùng Nhân từ phòng bệnh đi ra.
Thấy hắn chống gậy, nhưng tư thế đi bộ rất bình thường, không giống như bị thương.
Đôi mắt ưng của Hà Tuấn Khoa híp một cái, có ý nghĩ chợt lóe lên.
Anh phát hiện hành vi của thãng nhãi này gần đây có vẻ kỳ quặc…..
Sau khi nhìn Hà Tùng Nhân rời đi, anh liền cất bước đi đến phòng bệnh, tới cửa, giơ tay lên muốn đẩy ra, lại có chút chần chừ.
Trong khi anh đang xuất thần, chuông di động trong túi quần âu đột nhiên vang lên, kéo tâm tình của anh quay lại Anh thu tay, lấy di động ra, nhìn thấy thông báo trên màn hình, ánh mắt chợt trầm xuống, khuôn mặt căng thẳng, xoay người nhanh chóng rời đi.
Lâm Hương Giang đang ngơ ngác ngồi đầu giường nhìn ra ngoài cửa sổ, còn đang suy nghĩ vì sao Hà Tuấn Khoa lại tận lực tránh mình?
Thình lình nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng chuông quen thuộc, là anh.
Trong chớp mắt, cô chuyển ánh nhìn về phía cửa, thần kinh không rõ lý do căng chặt, ngay cả thân thể cũng ngồi thẳng lên, ánh mắt nhìn như đóng đỉnh vào cánh cửa, chờ anh bước vào.
Thế nhưng, cô lại nghe thấy tiếng chuông ngày càng cách xa cửa, cho đến khi hoàn toàn biến mất Lòng của cô tựa hồ cũng theo tiếng chuông từng chút, từng chút chìm xuống, cảm giác mất mát chiếm cứ trái tim.
Anh đi sao? Cứ như thế mà đi sao?
Rõ ràng đã đến cửa, vì sao không vào nhìn cô một cái rồi mới đi?
Vì sao anh tránh không gặp cô? Lẽ nào.
Anh thật sự đã cùng An Thu Huyền kết hôn, làm chuyện có lỗi với cô nên không dám đối mặt cô?