Nguyễn Cao Cường cho rằng mình đã nhượng bộ thì có thể khiến cho cô ấy đi quay phim, quay quảng cáo, làm người phát ngôn, nhưng anh ta không phải là không có giới hạn Anh ta cũng không phải người bảo thủ truyền thống gì cả, nhưng anh ta thật sự không thể chấp nhận được cô ấy chỉ mặc một chiếc áo quây ngực ghi hình trước mặt nhiều người như vậy.
Thậm chí những tấm hình nội y đó của cô ấy sau này truyền ra ngoài thị trường sẽ có càng nhiều người ngắm hơn, vừa nghĩ đến đó là anh ta đã tức không chịu được rồi.
Anh ta không thể chấp nhận được người khác rình mò vẻ đẹp của cô ấy, tất cả mọi thứ của cô ấy đều thuộc về anh ta.
Đào Hương Vi nghe thấy tiếng người đàn ông gọi “Hương Vi” thì ngưng động tác lại, bất động nhìn chăm chăm vào anh ta một hồi.
Anh ta gọi cô ấy như lúc hai người quen biết nhau thời đại học vậy.
Lúc đó cô ấy cảm thấy giọng anh ta vừa trầm ấm lại vừa trần đầy sức hút, mỗi lần anh †a gọi cô ấy là “Hương Vi”, cô ấy đều sẽ bất giác cảm thấy ngại ngùng.
Đào Hương Vi cũng chỉ ngẩn ra một lúc rồi lại tỉnh táo lại, ánh mắt lại trở lên lạnh lùng: “Tôi không phải người phụ nữ của anh, chúng ta cũng chỉ là giả vờ hoà thuận trước mặt con gái mà thôi!”
Nếu như không phải vì Vân Nhi, cô ấy sao có thể cam tâm tình nguyện để anh ta ép phải sống chung như vậy?
Nguyễn Cao Cường mặt tối sâm lại, dùng ngón tay thon dài bóp cằm cô ấy: “Em nói lại lần nữa xem nào, em không phải cái gì của tôi?”
Đào Hương Vi trong lòng tức giận, chính vì biết Vân Nhi là con gái của anh ta mà anh ta nhất quyết muốn qua lại với bọn họ, dựa vào đâu mà ban đầu anh ta nói chia tay là chia tay, bây giờ muốn quay lại là quay lại?
“Tôi không phải người phụ nữ của anh!
Tôi và anh không có quan hệ gì hết! Anh muốn tôi nói bao nhiêu lần cũng được hết!” cô ấy cũng là người quật cường, không chịu cúi đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đuôi phượng của anh ta.
Không ngờ rằng, cô ấy càng như vậy thì ham muốn chỉnh phục nguyên thủy nhất nằm sâu trong trái tim của người đàn ông càng trở lên mạnh mẽ.
Ngay sau đó, bàn tay to lớn của anh ta ôm chặt lấy gáy của cô ấy, anh ta cúi đầu và đặt một nụ hôn mãnh liệt lên môi cô ấy!
Đầu óc của Đào Hương Vi bỗng trống rỗng, chỉ đến khi cánh môi có cảm giác tê dại cô ấy mới hoảng hốt bừng tỉnh.
“Ưm… Buông ra, đồ khốn…” thật đáng ghét, lại bắt nạt cô ấy!
Đúng vào lúc anh ta đang tiến vào cơ thể cô ấy, cô ấy thút thít: “Nguyễn Cao Cường, tôi hận anh…”
Nguyễn Cao Cường run lên, trái tim co thắt dữ dội, nhưng anh ta lại như bị ma nhập, nhất quyết phải dùng hành động để chứng minh, cô ấy là của anh ta.
Hai năm sau.
Tỉ vi phát tin tức buổi sáng: “Gần đây, nhóm của cô Nguyễn Cao Ánh, cô cả của nhà họ Nguyễn Cao đã phát triển một loại nước hoa mới, loại nước hoa này có thể giúp cải thiện tình trạng bị mất ngủ và tinh thần kém phấn chấn. Trong một năm qua, hương nước.
hoa do nhóm của cô Nguyễn Cao Ánh nghiên cứu đã giúp cho nhiều bệnh nhân mất ngủ có được giấc ngủ chất lượng hơn…”
“Mẹ ơi, nước hoa mới của mẹ lại được bán trên thị trường à?” Lâm Thanh Dương vừa ăn sandwich vừa xem tin tức hỏi. Lâm Hương Giang mang hai quả trứng ốp la vừa chiên xong qua: “Ừ, đến lúc đó có muốn giúp mẹ không?”
Kể từ khi thay đổi tác dụng chính của nước hoa thành loại nước hoa có tác dụng hỗ trợ những người bị mất ngủ, cô ấy ngày càng bận rộn hơn.
Hương thơm do cô làm ra có hiệu quả, nó thực sự đã giúp nhiều người bị mất ngủ trở lại bình thường, thậm chí trạng thái tinh thần suy nhược của họ cũng có thể được cải thiện Vì vậy, ngày càng có nhiều người tìm đến nước hoa của cô hơn Đương nhiên, loại nước hoa này quá đặc biệt nên không thể sản xuất với số lượng lớn, nếu không sẽ mất đi tác dụng, mỗi lần chỉ có thể làm ra được tối đa là mười chai Đôi khi cô ấy sẽ đặc biệt nghiên cứu loại nước hoa phù hợp với bệnh nhân căn cứ theo tình hình cụ thể của bệnh nhân đó.
Dù cho có tiên cũng khó mà mua được.
nước hoa của cô ấy.
“Mẹ cần con thì con đương nhiên không thể từ chối được rồi” Lâm Thanh Dương nói lớn.
“Con ăn mau đi, sắp muộn rồi đó” Lâm Hương Giang mỉm cười.
Lâm Thanh Dương nhìn đồng hồ treo trên tường, vội vã ăn nhanh bữa sáng Lâm Hương Giang sau đó liền đưa cậu bé đến trường, bầu trời bắt đầu dày đặc mây đen, xem ra trời sắp mưa to rồi “Cầm ô đi con, nếu khi tan học mẹ bận thì nhờ người đến đón con.” Lâm Hương Giang xoa đầu con trai.
“Con biết rồi ạ” Trước khi xuống xe, Lâm Thanh Dương cúi người hôn lên trán cô: “Phụ nữ trên đường trở về phải chú ý an toàn” Đứa trẻ này lại lên giọng ông cụ non.
Lâm Hương Giang dở khóc dở cười: “Biết rồi, mau vào trong đi”
Sau khi nhìn thấy con trai đã vào cổng trường, Lâm Hương Giang liếc mắt nhìn mây đen trên bầu trời, khi mưa lớn ập xuống, cô vẫn cứ lái xe đến nơi đó, Một tiếng sau, cô bất chấp cơn mưa lớn đậu xe vào lề đường, thông qua cửa kính xe nhìn vào tòa nhà bỏ hoang ở phía đối diện.
Nơi đó chính là biệt thự mà Hà Tùng Nhân đã cho nổ, ngày này hai năm trước, Hà Tuấn Khoa vì cứu cô mà đã bị Hà Tùng Nhân sát hại.
Sau khi biệt thự phát nổ thì không thấy anh đâu nữa, ai cũng nói anh đã tan thành khói bụi rồi.
Chỉ có cô là không tin, anh biến mất, vậy tại sao cả Hoài Vũ cũng biến mất?
Chỉ là đã hai năm trôi qua rồi, cô căn bản không có một chút tin tức nào về anh cả, cô càng ngày càng thấy tuyệt vọng hơn…
Cuối cũng cô cũng hiểu, trong hai năm cô mất tích, anh đã phải chịu đựng như thế nào.
Mưa không ngừng rơi xuống cửa kính xe làm mờ đi tâm nhìn, khiến cô không thể nhìn rõ những mảng tường vỡ nữa.
Cô trở nên hoang mang, không biết mình có thể kiên trì được bao lâu nữa.
Cô không sợ chờ đợi, chỉ sợ không đợi được đến ngày anh trở về.
Nhạc chuông điện thoại đột ngột vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, cô khit mũi, kìm nén tâm trạng buồn rầu mà nghe điện thoại: “A lô?”
“Cao Ánh? Em vẫn chưa đến phòng thí nghiệm à? Bên ngoài trời đang mưa †o, nếu chưa ra ngoài thì không phải vội tới đây đâu nhé” Là thầy Phạm Tây Luân gọi cho cô.
Từ lúc cô nói răng cô muốn phát triển một loại nước hoa giúp mọi người dễ ngủ, Phạm Tây Luân đã bỏ công việc giảng dạy tại đại học, đến giúp cô và nghiên cứu cùng cô.
“Vâng, em đang trên đường rồi, một lúc nữa mới tới” Cô trả lời.
“Vậy em đi đường cẩn thận, đừng lái nhanh quá” Phạm Tây Luân chu đáo căn dặn.
“Vâng em biết rồi, lát nữa gặp”
Lúc chuẩn bị cúp máy thì Phạm Tây Luân đột ngột nói: “Phải rồi, lúc nấy tôi mới thấy email từ nước Mỹ gửi cho em, nói là cô cả nhà họ Sở muốn đến gặp em”
Nước Mỹ? Nhà họ Sở?
Lâm Hương Giang lúng túng, cô không biết cô cả nhà họ Sở này là ai, có lẽ cô ấy đến để thử nước hoa của cô.
“Em biết rồi, em về tới sẽ xem thử xem.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô nhìn đống đổ nát ở phía bên kia lần cuối, trong lòng âm thầm hỏi: Hà Tuấn Khoa, anh đang ở đâu?
Còn sống hay đã chết?
Cô không nhận được bất cứ lời hồi đáp nào, cuối cùng chỉ đành thất vọng lái xe quay về phòng thí nghiệm.