“Nhà của em chính là nhà của anh, tại sao anh lại không thể mang theo chìa khóa?” vẻ mặt của Nguyễn Cao Diệp như thể đây là chuyện đương nhiên vậy “Tôi nghĩ mặt anh còn dày hơn cả cái tường thành, nhà của tôi không phải nhà của anh! Anh đừng mong chiếm tiện nghỉ của tôi!” Hoàng Kiều Liên hừ lạnh nói “Chúng ta sắp chuẩn bị kết hôn đến nơi rồi, còn phân nhà anh với nhà em nữa?”
Hoàng Kiều Liên nhíu chặt mày: “Có phải là anh không nghe hiểu lời tôi nói không? Ai muốn kết hôn với anh? Anh nhanh chóng cút ra khỏi nhà tôi ngay!” Cô muốn đối chìa khóa, đổi ngay lập tức!
Nguyễn Cao Diệp không rời đi mà còn đi tới trước giường của cô: “Kiều Liên, anh biết lần này là anh không đúng, là anh để cho em bị tổn thương, mấy ngày nay anh vẫn luôn vô cùng tự trách, anh thề, từ nay về sau tuyệt đối sẽ không để cho em chịu thêm bất cứ một chút tổn thương nào nữa, anh cũng sẽ cho em một ngôi nhà” Đây không phải điều cô ấy mong muốn sao?
Cô cười châm chọc một tiếng: “Nhà? Nhà gì?
Anh cho tôi nổi sao? Anh là một lãng tử, ai có thể trói nổi trái tim của anh? Ai dám có nhà với anh?
Anh không sợ mỗi ngày sẽ bị những người phụ nữ khác nhau tìm đến cửa gây sự sao? Tôi không muốn bị người phụ nữ khác đẩy ngã trên mặt đất thêm lần nữa”
“Đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, anh hứa sẽ không để chuyện như vầy xảy ra nữa, sau khi kết hôn với em xong, anh sẽ không qua lại với những người phụ nữ khác nữa” Anh ta vô cùng nghiêm túc nói Hoàng Kiều Liên ngừng cười, về mặt rất lạnh: “Anh đi đi, đi mà lừa gạt những người phụ nữ khác”
Liên, anh không lừa em, anh thật sự muốn kết hôn với em, hơn nữa cả cuộc đời này anh chỉ cưới mỗi em thôi!” Tại sao anh ta đã thành tâm thổ lộ như vậy rồi mà cô ấy không tin?
“Anh yêu ai cưới ai là việc của anh, đừng có làm phiền tôi, vừa nhìn thấy anh là vết thương của tôi lại đau” Loại đau đớn kia luôn luôn nhắc nhở, cô, tại anh ta nên đứa bé mới không còn.
Anh ta tàn nhẫn đến nối ngay cả con của mình mà cũng có thể hại chết được!
“Kiều Liên “Anh cút đi!” Cô cầm gối đầu đập anh ta, động tác mạnh bạo động đến vết thương của cô, khiến cô đau đến sắc mặt tái nhợt.
‘Vốn dĩ Lâm Hương Giang không muốn tham dự vào chuyện của bọn họ, nhưng thấy Hoàng Kiều Liên đau đến mặt mũi thay đổi, cô không nhịn được lên tiếng: “Anh còn không mau đi đi?
Cơ thể của cô ấy vẫn chưa tốt, anh muốn cô ấy đã đau càng thêm đau à?”
Nguyên Cao Diệp không dám tới gần: “Được, được… Anh đi, em đừng kích động, nhưng những lời nói vừa rồi của anh là nghiêm túc, không phải đang nói đùa đâu, anh không lừa em làm vợ chồng giả, anh thật sự muốn kết hôn với em, em cứ suy nghĩ cẩn thận đi”
Sau khi anh ta lùi ra ngoài, cuối cùng nói thêm một câu: “Em nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì thì gọi điện cho anh.”
Hoàng Kiều Liên giống như không nghe thấy anh ta nói cái gì, cầm điện thoại lên trực tiếp gọi một cuộc gọi: “Alo? Có phải chỗ đổi khóa không?
Tôi muốn đổi khóa!”
‘Vẻ mặt của Nguyễn Cao Diệp lập tức trầm xuống mấy phần…
Hà Tuấn Khoa lại tiếp nhận công việc của nhà họ Hà thêm lần nữa, bận rộn đến nỗi mất ăn mất ngủ Hà Hàm Bội nhiều lần khuyên hắn nghỉ ngơi, nhưng hắn không hề nghe theo, như thể hắn đang sử dụng một nguồn năng lượng vô tận.
Hắn không ngủ được, vừa nằm lên giường sẽ đến người phụ nữ không có lương tâm Lâm Hương Giang kia, rõ ràng là đang tức giận nhưng lại không thể kiềm chế được mà nghĩ đến cô.
“Cộc cộc cộc” Cửa phòng làm việc bị người gõ.
“Vào đi” Sự chú ý của hắn vẫn nằm ở màn hình máy tính trước mặt.
Lâm Hương Giang bưng một bát canh sâm đi vào, người đàn ông đang chăm chỉ là việc là có sức quyến rũ nhất, vừa nhìn phát đã khiến cho lòng người mê mẩn.
Nhưng cô nghe nói hẳn đã liên tục làm việc một thời gian rất lâu, không ăn uống nghỉ ngơi gì cả.
Nếu như không phải như vậy, Hà Hàm Bội sẽ không để cô bê đồ ăn vào.
Cô đi đến trước mặt hẳn, hắn vẫn không ngẩng đầu nhìn cô như cũ Lâm Hương Giang đặt bát canh tới trước mặt hắn: “Uống một chút canh để bổ sung dinh dưỡng, lấy sức làm việc đi, cơ thể anh vẫn còn chưa tốt mà anh đã bắt đầu giày vò mình rồi sao?”
Nghe thấy giọng nói của cii, Hà Tuấn Khoa ngẩng đầu lên nhìn cô, hơi nhíu mày hỏi: “Tại sao em lại ở đây?”
“Tôi đến nhìn người đàn ông của tôi, không được sao?” Miệng cô trở nên hơi ngọt ngào, sau đó cố ý nghiêm mặt lại, vẻ mặt cứng rẳn: “Nghe.
nói anh không chịu ăn cơm cũng không chịu ngủ nghỉ đúng giờ, không có tôi quản lý, anh bắt đầu làm loạn rồi sao?”
Ánh mắt của Hà Tuấn Khoa lại lần nữa trở lại trên máy tính: “Chị cả nói với em sao?”
Cô dứt khoát kéo cái máy tính đi: “Anh không cần quan tâm là ai nói, uống canh trước đi rồi lại nói tiếp” Nói xong, cô bê chén canh đưa đến trước mặt hắn.
Hắn liếc xéo cô, giọng điệu hơi lướt nhẹ: “Em lại ép tôi?”
Lâm Hương Giang hít sâu một hơi: “Anh cho rằng thế nào thì là thế đó, đúng vậy, tôi đang ép anh, mau ăn đi, nhanh lên!
“Tôi không muốn ăn, tôi không đói.”
Hắn không thích ăn canh.
“Anh chắc chắn là không muốn ăn?” Cô đi đến trước mắt hẳn, nhìn chăm chăm vào hai con mắt của hẳn Hân không thèm chớp mắt, vẻ mặt không hề thay đổi: “Không ăn”
Hản vừa dứt lời, cô đã uống một ngụm canh sau đó tiến tới chặn môi của hắn, cưỡng ép đút canh cho hẳn ăn.
Ánh mắt người đàn ông đột nhiên trầm xuống, sau khi uống xong canh cô đút thì đẩy cô ra, giọng nói vô cùng trầm thấp: “Em biết làm như vậy sẽ có hậu quả gì không?” Thật là một người phụ nữ gan to bằng trời.
“Hậu quả gì? Tôi chỉ muốn cho anh ăn một chút dinh dưỡng, không hy vọng anh gục ngã công việc” Cô lại đẩy bát canh đến trước mặt hắn: “Anh muốn tự uống hay để tôi mớm cho anh ăn?”
Hà Tuấn Khoa nhìn bát canh kia, còn khá là nhiều…. Đôi môi mỏng của anh cong lên một đường cong như có như không không: “Em định mớm nguyên một bát này cho tôi sao?”
“Nếu như anh muốn dùng phương thức này cũng không sao” Anh không chê nước bọt của cô, cô quan tâm gì nữa?
Nhìn thấy bộ dáng của cô không giống như đang nói suông, hẳn im lặng đối mặt với cô một lúc, sau đó ngoan ngoãn nhận lấy bát canh kia, uống một hơi hết sạch.
“Chịu khó nghe lời như vậy có phải tốt hơn không?” Lâm Hương Giang mỉm cười.
“Em có thế đi được rồi” Hắn đưa cái bát không cho cô với vẻ mặt lạnh lùng “Anh vẫn còn muốn tiếp tục công việc sao?”
Cô nhíu mày.
Hắn liếc cô một cái, ra hiệu cho cô ra ngoài, đừng quấy rầy hẳn Một giây sau, cô trực tiếp ngồi vào trong vòng.
tay hắn: “Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, anh nhất định phải nghỉ ngơi nửa tiếng mới có thể làm việc tiếp.”
“Em đứng lên cho tôi” Khóe mắt hẳn gi: cô đã học được mấy thủ đoạn dính người này từ bao giờ?
“Ứ chịu, anh nói chuyện với tôi đi, tôi muốn nghe giọng nói của anh” Cô còn cổ ý đưa tay.
chọc vào yết hầu đang nhô lên của hẳn.
‘Yết hầu của người đàn ông vô thức trượt một cái, lại mở miệng lần nữa, giọng nói càng thêm trầm thấp: “Em muốn làm cái gì? Hửm?” Hắn bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đôi mắt hơi nheo lại, trong đôi mắt lóe lên tia sáng nguy hiểm.
“Không muôn làm gì cả, chỉ hy vọng anh nghỉ.
ngơi một lát”
“Em ngồi trong ngực tôi chính là để cho tôi nghỉ ngơi?” Hắn không khỏi buồn cười hỏi.
Vậy chúng ta ra ban công ngắm cảnh đi nói, muốn đẩy anh đi ra “Ban công thì có cái gì đẹp mà nhìn?” Anh hơi ghét bỏ, lập tức nói: “Muốn ngắm cảnh thì ra vườn hoa ngắm”
“Được, vậy chúng ta đi ra vườn hoa, mà hình như gần đây anh không tập luyện phục hồi chức năng, đúng không?”
“Ừm, gần đây rất bận”
“Cho dù vậy thì cũng không thể không tập luyện hồi phục năng được, tôi thấy mỗi ngày tôi nên đến đây cùng anh đi dạo” Lời này của Lâm Hương Giang không phải lời nói lung tung, cô thực sự mỗi ngày đều chạy tới đây.