Lâm Hương Giang đưa Lãnh Thiên Khuê về nhà họ Hà, còn gọi bác sĩ gia đình tới xử lý vết thương giúp cô ấy.
Một súng của Dạ Hữu Khánh đã bắn sượt qua chân cô ấy.
May mà chỉ bị sượt trầy da, đạn không bản vào trong cơ thể cô ấy, nhưng thương thế cũng rất nghiêm trọng.
Bác sĩ hao tốn không ít thời gian mới có thể băng bó vết thương cho cô ấy.
Lâm Hương Giang còn gọi người tới tắm rửa giúp cô ấy, sau đó thay quần áo sạch sẽ. Lúc này cuối cùng cô ấy cũng không còn chật vật như trước nữa.
Lâm Hương Giang giao con gái cho Hà Tuấn Khoa, còn cô ở lại với Lãnh Thiên Khuê.
Trên bàn bày đầy cơm nước. Lãnh Thiên Khuê như đã đói bụng rất lâu rồi, cô ấy nhét đồ ăn vào miệng, từng ngốn từng ngốn nuốt xuống, sớm đã không còn gia giáo và cố ky mà con nhà quyền quý nên có.
“Cậu ăn từ từ thôi, không đủ tôi lại kêu bọn họ làm thêm”
Lâm Hương Giang thấy cô ấy ăn như vậy rất sợ cô ấy bị nghẹn.
Lãnh Thiên Khuê đút đây đồ ăn trong miệng nói không ra lời, vừa lắc đầu vừa chỉ chỉ thức ăn trên bàn, biểu thị mình chỉ cần ăn những món này là đủ rồi.
Hiện tại cô ấy chỉ cần lấp đầy bụng, duy trì sinh mệnh là đủ.
Cô còn tưởng Dạ Hữu Khánh không sống nổi. Sau đó anh ta sống hay chết cô cũng không chú ý.
“Đúng vậy, anh ta còn sống, anh ta như một con gián chết ệt làm kiểu nào cũng không chết được” Trong giọng nói của Lãnh Thiên Khuê tràn đầy phẫn hận.
Cô ấy cũng nghĩ một đao kia của mình đã đủ để giết Dạ Hữu Khánh, ai ngờ anh ta lại có thể sống sót.
Lần trước sau khi cô ấy tạm biệt Lâm Hương Giang cũng không hề trốn đi nơi khác, mà cô ấy đi tìm đám người nhà họ Lãnh đã ủng hộ ba cô ấy trước đây, muốn liên hợp với bọn họ cùng nhau áp đảo thế lực của Dạ Hữu Khánh, cướp lại tất cả của nhà họ Lãnh.
Cô ấy nghĩ mình đã đâm Dạ Hữu Khánh một đao, cho dù anh không chết cũng không thể khỏe mạnh như vậy, đây là thời điểm tốt để cô ấy cướp lại hết thảy.
Sau khi đám trưởng bối kia biết được cô ấy đã đâm Dạ Hữu Khánh bị thương, cũng cho rằng đây là thời cơ thích hợp, vì vậy triệu tập thuộc hạ đi tới muốn tan rã thế lực của Dạ Hữu Khánh.
Lúc đầu bọn họ cũng có thể tính là thuận lợi, mãi đến khi bọn họ đánh vào căn cứ trung tâm của Dạ Hữu Khánh, bọn họ mới phát hiện mình trúng kết Dạ Hữu Khánh cố ý để thủ hạ thất bại, dụ dỗ bọn họ vào, cuối cùng một lưới bắt hết tất cả bọn họ!
Nhân thủ của mấy trưởng bối gần như toàn diệt trong lần hành động này, càng cho Dạ Hữu Khánh có cơ hội thu lại tất cả quyền hành nhà họ Lãnh nắm trong tay.
Sau đó Lãnh Thiên Khuê mới biết được Dạ Hữu Khánh bị thương vẫn có thể ứng đối với sự vây công của bọn họ, dường như một đao cô ấy đâm vào người anh ta không thể tạo thành chút thương tổn nào với anh ta!
Cô ấy thừa dịp hỗn loạn trốn thoát, vậy mà Dạ Hữu Khánh lại đuổi theo. Anh ta vì bắt cô ấy mà tự tay nổ súng với cô ấy.
Thiếu chút nữa cô ấy đã bị bắt lại. Vào thời khắc mấu chốt có người ngăn cản Dạ Hữu Khánh giúp cô ấy, cho nên cô ấy mới có thể chạy trốn.
Lần hành động này, cô ấy chẳng những không đoạt lại được tất cả của nhà họ Lãnh còn khiến Dạ Hữu Khánh đạt được như nguyện, thậm chí còn hại các trưởng bối. Từ nay về sau, tập đoàn Vinh Quang của nhà họ Lãnh triệt để rơi vào trong tay Dạ Hữu Khánh.
Nghĩ tới những chuyện này, cô ấy lại càng hận mình không thể chết đi. Hôm nay thứ cô ấy đang phải gánh vác không chỉ có là thù của ba mẹ, còn có tín nhiệm của các trưởng bối đối với cô ấy.
Mà suy nghĩ muốn đoạt lại hết thảy từ trong tay Dạ Hữu Khánh của cô ấy cũng càng khó khăn hơn.