Đào Hương Vi hoàn toàn xác định, Nguyễn Cao Cường cố ý nói ra lời ác liệt như Vậy.
Anh muốn nhục nhã cô hay là muốn khoe khoang trước mặt Phạm Văn Đồng?
Cho dù là vì cái gì anh cũng đã đạt được mục đích. Lời kia khiến cô cảm thấy rất khó chịu, nhất là khi ở trước mặt Phạm Văn Đồng, cô cảm thấy rất mất mặt.
Cô bất ngờ quay đầu lạnh lùng nhìn anh, sửa đúng: “Anh nên nói là tối hôm qua một nhà ba người chúng ta ngủ trên một cái giường, không phải tôi và anh”
Nguyễn Cao Cường một tay nắm tay con gái, một tay đút trong túi quần, đôi môi mỏng gợi ra vòng cung như có như không. Cô phản bác nhanh như vậy là vì muốn giải thích cho Phạm Văn Đồng nghe sao?
“Tôi không nói sai mà, tôi nói là chúng ta, tôi và cô còn có Vân Nhi nữa” Anh nhướng mày nói đùa.
Đào Hương Vi càng cảm thấy anh là tên vô lại, nói nhiều với anh một câu sẽ chỉ khiến mình như kẻ ngu ngốc.
“Chúng ta đi thôi.” Cô nói với Phạm Văn Đồng, sau đó lên xe trước.
Phạm Văn Đồng và Nguyễn Cao Cường liếc nhau, cũng không nói gì, chỉ là hai bên có thể hiểu được vẻ đối nghịch trong ánh mắt đối phương. Sau đó anh ta cũng lên xe.
“Ba, chú kia đang theo đuổi mẹ sao?”
Đào Vân Nhi đã nhận ra bầu không khí có chút không đúng giữa người lớn.
Nguyễn Cao Cường nhíu đôi mắt đuôi phượng u lãnh nhìn chằm chằm hướng chiếc kia rời đi, cười lạnh một tiếng: “Anh ta chỉ là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga”
Đào Hương Vi và Phạm Văn Đồng đi gặp đạo diễn X. Có lẽ là nhờ Phạm Văn Đồng giới thiệu, đạo diễn X cảm thấy khí chất của cô rất phù hợp với vai nữ chính trong bộ phim ông ta sắp quay, cho nên đã quyết định để cô diễn vai này. Lần này cô lại diễn với Phạm Văn Đồng, anh ta diễn vai nam chính.
Sau khi hẹn xong địa điểm, bọn họ lên xe chuẩn bị trở về.
Phạm Văn Đồng ngồi ở vị trí tài xế, cũng không vội lái xe mà nghiêng đầu nhìn về phía cô. Anh ta cong cong khóe môi cười nói: “Em xem, ngay cả đạo diễn X cũng cho rằng em và anh rất thích hợp tổ CP diễn kịch. Lúc trước anh đã nói cho em rồi, ký hợp đồng với studio của anh đi, như vậy rất nhiều tài nguyên của anh cũng có thể chia sẻ cho em.
Anh không gạt em chứ?”
Đào Hương Vi không phủ nhận điều kiện anh ta đưa ra rất hấp dẫn, chỉ là…
Không hiểu sao cô nhớ tới những lời Nguyễn Cao Cường nói tối hôm qua, anh vẫn cho rằng cô vừa rời đi đã thành một cặp với Phạm Văn Đồng, thậm chí còn cho rằng cô đã ngủ với Phạm Văn Đồng.
Cô là loại người vì tài nguyên mà không tiếc bán đứng thân thể sao?
Nếu như ký hợp đồng với studio của Phạm Văn Đồng, chỉ sợ sau này anh sẽ giữ mãi suy nghĩ này.
“Thế nào? Đã lâu như vậy rồi em còn chưa suy nghĩ kỹ càng sao? Anh thấy em không cần suy nghĩ nữa, cứ ký hợp đồng với studio của anh đi” Giọng nói của Phạm Văn Đồng ngắt ngang mạch suy nghĩ của cô.
Đào Hương Vi nhìn gương mặt đang tươi cười kia, thầm nghĩ mình quyết định thế nào là việc của mình, tại sao phải suy xét tới suy nghĩ của Nguyễn Cao Cường?
Nhưng cô vẫn cự tuyệt Phạm Văn Đồng.
Cô nhìn về phía trước nói: “Cám ơn ý tốt của anh, em vẫn chưa muốn ký hợp đồng với studio của anh”
Đáy mắt Phạm Văn Đồng thoáng qua một tia u tối, nhưng độ cung bên môi cũng không mất đi, anh ta chỉ im lặng mấy giây sau thở dài một hơi nói: “Xem ra là anh không tốt, chưa đủ nỗ lực. Chẳng qua trước khi em ký hợp đồng với ông chủ mới, anh còn có cơ hội thuyết phục em” Anh ta thật đúng là chưa tới phút cuối thì chưa chết tâm.
Phạm Văn Đồng đưa Đào Hương Vi đến địa điểm công tác, sau đó tự mình lái xe rời đi, đột nhiên anh ta nhận được điện thoại của trợ lý.
“Anh Đồng, thủ tục của cô Tôn đã được làm xong, bây giờ anh có thể tới đón cô ta”
Phạm Văn Đồng cau mày, sau đó nói: “Đã biết” Ngắt máy, anh ta quay đầu xe đi về phía trại tạm giam.
Anh ta bỏ tiền còn tìm quan hệ, rốt cục cũng có thể nộp tiền bảo lãnh Tôn Minh Khuê ra, anh ta không thể nào mặc kệ cô ta được.
Một cô gái con nhà giàu có như cô ta rất khó có thể ngồi trong trại tạm giam mười lăm ngày. Để cô ta ở lại đó 3-5 ngày là đã đủ rồi.
Coi như cho cô ta một bài học nhỏ.
Ngoài cửa trại tạm giam, Tôn Minh Khuê uất ức nhào vào trong lòng Phạm Văn Đồng, lớn tiếng khóc: “Anh Đồng, sao mãi tới bây giờ anh mới cứu em ra? Anh có biết em đã phải ở trong đó mấy ngày rồi không?” Muốn tự do không có tự do, ăn không ngon ngủ không yên, còn phải học tập thủ tục giao thông gì đấy!
“Không phải bây giờ anh đã tới cứu em rồi sao? Em tưởng vào trong rồi có thể dễ dàng ra ngoài như vậy sao? Anh phải tốn không ít nhân lực vật lực mới có thể đưa em ra đấy”