Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi - Lâm Hương Giang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 706: Không nhường


Phạm Văn Đồng không hề nhường nhịn khi đối mặt với ánh mắt lạnh lùng gân như có thể giết người của Nguyễn Cao Cường, thậm chí anh ta còn đưa tay ra nói: “Nguyễn Cao Cường, anh mau buông cô ấy ra đi, cô ấy không còn quan hệ gì với anh nữa, mau trả cô ấy lại cho tôi.”


Anh ta nói lời này cứ như Đào Hương Vị và anh ta có quan hệ không hề cạn, thậm chí cô đã là người của anh ta!


Chỉ nháy mắt đã đốt lên ngọn lửa nhộn nhạo trong lòng Nguyễn Cao Cường, thế lửa đốt thẳng tận trời!


“Cút!” Anh lạnh lùng quát khế, hệt như một con báo hoang giận dữ bất kỳ lúc nào cũng có thể bộc phát.


Dưới cái nhìn của anh, lúc này Đào Hương Vi đã say, sao anh có thể yên tâm giao cô cho Phạm Văn Đồng?


Không sai, anh vô lại, cho dù hai người đã giải trừ hiệp ước, anh cũng nói sẽ cho cô tự do, nhưng anh vẫn không thể hoàn toàn buông cô được.


Cho dù anh có vô lại thế nào đi nữa cũng chỉ vô lại với một mình cô, huống chỉ cô còn là mẹ của con gái anh.


Phạm Văn Đồng thấy anh nổi giận, độ cong bên môi trái lại còn mở rộng hơn: “Nói như vậy, anh còn muốn lại lần nữa lên hot search, anh muốn quy tắc ngầm cô ấy sao?”


Đào Hương Vi chỉ hơi say, cũng không phải say thật. Sau khi nghe được câu nói của Phạm Văn Đồng, cô không khỏi nhìn xung quanh một hồi. Anh ta sẽ không sắp xếp người nào đó quay video ở xung quanh nữa chứ?


Nói thật, cô rất phản cảm với chuyện này, cho dù hiện tại anh ta chỉ đang muốn giải cứu cô.


“Nguyễn Cao Cường, anh buông ra” Cô nói với anh.


Nguyễn Cao Cường liếc mắt, đôi mắt đuôi phượng u ám sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm cô: “Thả cô để cô đi với anh ta trong trạng thái như vậy, sau đó để anh ta đưa cô lên giường sao?” Bởi vì giận dữ, lời anh nói vô cùng khó nghe.


Con ngươi Đào Hương Vi chợt co rụt lại, trong lòng dâng lên cảm giác nhục nhã buồn bực, cô không nhịn được đưa tay ra trực tiếp cho anh một bạt tai!


“Anh là đồ khốn nạn!” Đánh anh còn chưa hả giận, cô còn chửi anh thêm một câu, nhưng cuối cùng cô vẫn tức tới thân thể run lên.


Anh coi cô thành cái gì? Là người phụ nữ có thể lên giường với bất kỳ người đàn ông nào khác sao?


Nguyễn Cao Cường bị một tát này của cô đánh tới lệch mặt. Kỳ quái là lửa giận trong lồng ngực anh lại tiêu tán không ít.


“Lễ nào tôi nói không đúng? Cô và anh ta đã ở chung, có chuyện gì mà không làm được?”


“Tôi lười nói nhảm với anh, mau buông tay!” Đây không phải lần đầu tiên Đào Hương Vi thấy dáng vẻ không thể nói lý của anh.


Phạm Văn Đồng kinh ngạc vô cùng vì Đào Hương Vi lại ra tay đánh Nguyễn Cao Cường. Thấy cô yếu đuối, rất khó có thể phản kháng Nguyễn Cao Cường, anh ta đang định đi tới hỗ trợ. Đúng lúc này có tiếng bước chân đi về phía bên đây.


“Ba mẹ, thì ra hai người đang ở chỗ này”


Đào Vân Nhi vừa tìm tới.


Cô bé vừa tới đã nhận ra bọn họ không được đúng lắm. Ba đang cầm tay mẹ, sắc mặt không dễ coi chút nào, mà sắc mặt mẹ lại càng kém hơn.


Cô bé không khỏi hỏi: “Mẹ, mẹ không khỏe à? Vì sao sắc mặt mẹ lại có vẻ kém như vậy?”


Con gái thứ nhất, tất cả sức lực Đào Hương Vi dành để phản kháng Nguyễn Cao Cường đều như tan biến hết, cô thiếu chút nữa đã không thể trả lời được câu hỏi của con gái.


“Mẹ..” Cô đang định mở miệng thì Nguyễn Cao Cường đã ngắt lời cô, trả lời thay cô: “Mẹ con uống rất nhiều rượu, đã hơi say”


Đào Hương Vĩ thầm trừng Nguyễn Cao Cường, ai nói cô say?


Chỉ là anh đã nói như vậy rồi, cô cũng không tiện nói thêm lý do gì khác.


“A? Mẹ uống say rồi sao? Vậy mẹ mau về nhà nghỉ ngơi đi. Sau khi về nhà con sẽ nấu trà giải rượu cho mẹ uống” Cô bé nấu trà giải rượu rất giỏi, bởi vì đôi khi ba đi xã giao sẽ uống rất nhiều rượu. Sau khi ba về nhà, cô lại nấu trà giải rượu cho ba uống.


Đào Hương Vi nhìn gương mặt ân cần của con gái, rất muốn đồng ý về nhà với con bé, nhưng đó là nhà của Nguyễn Cao Cường, không liên quan gì tới cô…


“Làm sao vậy? Mẹ không muốn về nhà với con và ba sao?” Không nghe thấy cô đáp lại, Đào Vân Nhi lại hỏi.


Nguyễn Cao Cường không lên tiếng. Anh cũng nhìn Đào Hương Vị, rất muốn nhìn xem cô sẽ trả lời con gái như thế nào?


Cho dù là Phạm Văn Đồng đang đứng bên cạnh cũng không tiện nói thêm điều gì.


Hiển nhiên anh ta cũng không thể đưa Đào Hương Vi đi ngay trước mặt đứa bé này, đúng không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK