Bây giờ Lâm Hương Giang ngày nào cũng chạy tới nhà họ Hà, buổi sáng cùng Hà Tuấn Khoa tản bộ ở vườn hoa, tập luyện phục hồi chức năng, buổi chiều cùng hẳn làm việc, giám sát hẳn nghỉ ngơi ăn uống đúng giờ.
Đến tận ban đêm cô mới trở về nhà, sau khi con trai tan học xong cô còn lái xe đưa cậu bé đến nhà họ Hà, sau đó cùng nhau ăn cơm, chờ cậu bé làm xong bài tập rồi mới đưa cậu bé rời khỏi nhà họ Hà.
Cô chỉ ở với Hà Tuấn Khoa vào ban ngày, không ở lại nhà họ Hà vào ban đêm.
Cô cũng không đề cập đến việc bảo hẳn quay trở về chung cư của cô, khiến cho mọi người không rõ là liệu cô có cầu xin hẳn quay trở lại hay không?
Hà Hàm Bội không có khả năng không có ý kiến gì về hành động của cô, nhưng chỉ có cô mới có thể khiến cho Hà Tuấn Khoa ăn nghỉ đúng giờ, cho nên chị ta cũng không tiện nói cái gì Cuối tuần. Lâm Thanh Dương đi học bản súng với Cốc Nam Ninh, còn Lâm Hương Giang thì một mình đến nhà họ Hà.
“Em không đi làm thí nghiệm nước hoa sao?”
Hà Tuấn Khoa không ngờ cô lại kiên nhẫn như thế, thậm chí còn bỏ qua sự nghiệp mà cô quan tâm nhất?
“Bây giờ đối với tôi, anh là quan trọng nhất, nhất là chuyện giúp anh tập luyện phục hồi chức năng, về chuyện thí nghiệm nước hoa thì chưa Đối với những lời cô nói, hẳn chỉ khịt mũi coi thường, nếu hẳn thật sự quan trọng như vậy thì cô đã không lựa chọn con trai mình vào thời điểm quan trọng Mặc dù hắn biết ghen tị với con trai mình thật sự chẳng ra gì, nhưng trong lòng hắn rất khó chịu.
Hắn hy vọng cô có thể đặt hắn ở vị trí thứ nhất, hắn thừa nhận là mình ích kỷ.
“Hôm nay là cuối tuần, anh vẫn phải làm việc sao?” Ngày nào Lâm Hương Giang cũng đến, ngày nào cũng thấy hẳn làm việc, không có một ngày nghỉ ngơi.
“Tôi còn rất nhiều việc, nếu em cảm thấy nhàm chán thì có thể đi làm thí nghiệm của em”
Hắn vừa tiếp quản sản nghiệp của nhà họ Hà lần nữa, có rất nhiều vấn đề cần phải giải quyết.
Ban đầu, mọi người đều chất vấn năng lực của hắn, dù sao bây qiờ thân phân đối ngoai của hắn là Henry, không phải Hà Tuấn Khoa, là người Hà Hàm Bội thuê về làm tổng giám đốc của tập đoàn Không ngờ rằng, hẳn vừa mới tiếp quản ập đoàn không bao lâu đã giải quyết được nhiều vấn đề mà Hà Hàm Bội không giải quyết được, hắn đã dùng chính thực lực của mình để khiến cho người của tập đoàn tâm phục khẩu phục.
Thủ đoạn của hẳn giống như là sấm chớp, khiến những nhân viên cũ của tập đoàn âm thầm cảm thán thủ đoạn của hắn quá giống với Tổng giám đốc Khoa trước đây, khó trách Hà Hàm Bội lại thuê hắn.
Lâm Hương Giang cong môi cười với hắn: “Ở cùng anh thì làm sao có thể nhàm chán được?”
Bây giờ cô rất giỏi nói chuyện dỗ dành.
Hà Tuấn Khoa không thèm nể tình, ánh mắt vẫn dán vào màn hình máy tính trước mặt, coi như không nghe thấy cô nói cái gì “Tôi nói với anh, anh đã làm việc suốt hai tiếng rồi, anh phải nghỉ ngơi ít nhất ba mươi phút mới có thể tiếp tục” Lâm Hương Giang nói.
“Tính sau, xin hãy im lặn “Anh ngoan ngoãn phối hợp với tôi, tự nhiên tôi sẽ không quấy rầy anh nữa”
“Em muốn làm quản gia sao?” Hắn bất đắc dĩ cong môi.
“Ai muốn làm quản gia chứ? Tôi muốn làm vợ của anh, muốn chăm sóc cho anh” Cô thực sự.
không cảm thấy xấu hổ chút nào.
Ánh mắt thâm thúy của hẳn nhìn chằm chằm vào cô, đáy mắt hiện lên vài phần nghiền ngẫm: “Em đã nghe qua câu những thứ cho không thường rất rẻ tiền chưa?”
Ý của anh là cô rẻ tiền?
“Nếu như có thể ăn bám ông chủ lớn như anh, không ai sẽ cảm thấy tôi rẻ tiền cả” Cô cười nháy mắt với hắn.
Hà Tuấn Khoa khẽ cười một tiếng: “Em không có triển vọng như vậy từ bao giờ vậy?”
“Tại sao tôi lại không có triển vọng? Bám được một người giàu có như anh, đây cũng là một việc có triển vọng”
Hà Tuấn Khoa lắc đầu, không muốn nói lung tung với cô nữa, hẳn có rất nhiều việc phải làm.
Hắn làm việc, cô đọc sách học tập thêm phương thức phối nước hoa, gần đây cô đang nghiên cứu một công thức phối nước hoa mới.
Một ngày trôi qua nhanh chóng, sau bữa tối, Hà Tuấn Khoa vẫn ở trong phòng làm việc để làm việc.
Bây giờ anh còn đang tổ chức một cuộc họp hội nghị video xuyên quốc gia, bây giờ ở bên phía của hẳn là ban đêm, còn ở bên đối diện thì là ban ngày.
Lâm Hương Giang âm thầm mắng mấy người ở phía đối diện video không biết suy xét đến tình trạng cơ thể của Hà Tuấn Khoa, lúc này mở họp cái gi?
Nhưng mà nếu cô cưỡng ép làm gián đoạn cuộc họp video của hẳn thì chắc chẩn hẳn sẽ tức giận.
Bây giờ đã trễ lắm rồi, cô muốn hản nghỉ ngơi, hội nghị này không biết sẽ tiếp tục đến giờ nữa Cô suy nghĩ, nếu cứng không được thì dùng mềm, Hoàng Kiều Liên từng nói với cô, đàn ông không thế chống lại phụ nữ làm nững, Lâm Hương Giang nhìn quần áo hôm nay của mình, váy dài đến đầu gối, cổ vuông, hở lưng…
Miễn cưỡng coi như có chút gợi cảm nhỉ?
Nếu như không có tác dụng, cô cố gắng kéo cổ áp xuống thấp một chút, sau đó lắc mông đi về phía hắn.
Khi đi đến bên cạnh hắn, cô không nói hai lời, trực tiếp ngồi vào đùi hản, hai tay vòng qua cổ hẳn: “Cục cưng, trễ như vậy rồi mà anh vẫn còn làm việc sao? Anh nên nghỉ ngơi đi?” Giọng nói mềm mại của người phụ nữ khiến cho người khác không tự giác được mềm cả người Hà Tuấn Khoa hoàn toàn không ngờ cô sẽ làm điều như vậy!
Cũng may hắn phản ứng rất nhanh, cầm tạm một thứ gì đó ở bên cạnh che lấy camera, không cho người ở đầu bên kia hội nghị thấy cảnh này.
Cho dù như vậy thì mọi người vẫn thấy và nghe thấy những gì Lâm Hương Giang nói.
“Cái đó… Tổng giám đốc, có nên dừng hội nghị lại trước không? Ngài đi nghỉ ngơi trước đĩ?”
Thư ký chủ trì hội nghị nói.
Có quản lý bộ môn phát biểu: “Tôi quên mất múi giờ chênh lệch, giờ này hẳn là giờ nghỉ ngơi của tổng giám đốc Khoa.”
Hà Tuấn Khoa nhíu mày, liếc người phụ nữ xấu xa trong ngực một cái, bình tĩnh nói: “Không cần dừng, tiếp tục, nói số liệu hạng mục kế tiếp cho tôi nghe”
Lâm Hương Giang vốn cho rằng mình có thể khiến hẳn bỏ dở hội nghỉ, không ngờ người đàn ông này lại bình tĩnh như vậy, vậy mà không thèm để ý đến sự tồn tại của cô, vẫn tiếp tục hội nghị.
Hản cũng không đẩy cô ra, để cô tùy ý ngồi trong ngực mình.
Cô bĩu môi, trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, hẳn có thể tâm không loạn, suy nghĩ mạch lạc rõ ràng khi có phụ nữ ngồi ở trong ngực sao?
Có quỷ cô mới tin!
Lâm Hương Giang cong môi, trong mắt hiện lên, trong mắt lóe lên tia sáng, cố ý xích lại gân thổi hơi vào bên tai anh, gần như là dán lên lỗ tai anh nói nhỏ: “Tuấn Khoa đi nghỉ ngơi có được hay không? Rất muộn rồi”
Ban đầu Hà Tuấn Khoa muốn đẩy người phụ nữ này ra nhưng mà lại không nổ, chính là hắn dung túng để cho người phụ nữ này làm loạn.
Cô vắn còn thổi hơi bên tại hắn, thần kinh hẳn không nhịn được mà trở nên c: xem nhẹ sự tồn tại của cii, đ: bên trong hội nghị Lâm Hương Giang cảm thấy thân thể hẳn căng cứng, cơ ngực cứng đến nỗi như một vách tường, nói rõ không phải cô không có chút ảnh hưởng nào Nụ cười trên môi cô càng tươi hơn, nhưng một giây sau anh vẫn thảo luận với người ở bên kia hội nghị như cũ, mặc dù camera vẫn bị che như cũ Cô hơi cảm thấy thất bại, chẳng lẽ sức hấp dẫn của cô thấp như vậy sao?”
Ánh mắt cô đột nhiên dừng trên yết hầu đang nhấp nhô của người đàn ông, Hoàng Kiều Liên từng nói điểm mẫn cảm của đàn ông năm ở đây.
Một thời gian sau đó cô vô cùng tò mò với chỗ này, luôn muốn sờ thử xem có phải thật là như vậy không?
Cô đưa tay sờ thử lên yết hầu của hẳn, hết sờ rồi nhéo…
“Ưm..” Hà Tuấn Khoa không nhịn được phát ra tiếng rên trầm thấp, hắn đột nhiên bắt lấy tay của cô, đôi mắt chim ứng nóng rực nhìn chäm chăm vào cô, giọng nói âm u: “Em đang đùa với lửa sao?”
“Tổng giám đốc Khoa, anh nói cái gì vậy?”
Người ở đầu bên kia không nghe rõ.
“Tạm dừng hội nghị” Hắn vứt xuống một câu sau đó trực tiếp tắt video.
Lâm Hương Giang chợt cảm thấy mình chơi lớn rồi, một loại cảm giác nguy hiểm tỏa ra từ trong cơ thể anh.