Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi - Lâm Hương Giang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 596: Không nghe


“Cô muốn tôi nghe lời Dạ Hữu Khánh Không thể nào! Có nghĩ cũng đừng nghĩ Lãnh Thiên Khuê mấy giây trước còn đồng ý.


Hợp tác với Lâm Hương Giang, nhưng bây giờ ô liền từ chối Cô thà chết chứ không chịu nghe theo Dạ Hữu Khánh!


Lâm Hương Giang còn chưa kịp nói, cô ấy đã vuốt ngực tức giận nói: “Cô có biết anh ta đã làm những chuyện gì không? Có biết tôi hận anh ta đến như thế nào không?”


“Cô có thể nói cho tôi biết” Lâm Hương Giang vẫn chưa hình dung ra mối hận thù giữa họ.


Chỉ vừa nghĩ đến những chuyện đã xảy ra, Lãnh Thiên Khuê hai mắt đỏ hoe, dù muốn khóc nhưng lại cố không để nước mắt rơi xuống, trong đáy mắt ngập tràn sự thù hận.


“Anh ta đã hại chết cha mẹ tôi, còn chiếm đoạt hết tất cả tài sản nhà họ Lãnh, vị trí cậu chủ đó không phải của anh ta, là anh ta cướp nó đói”


“Đến bây giờ anh ta vẫn còn muốn ép chết tôi! Sớm biết anh ta là tên ăn cháo đá bát, thì lúc nhỏ tôi đã không đồng ý cho ba đón anh ta từ cô nhi viện về nhà..”


Lãnh Thiên Khuê càng nói càng phần nộ, cô vốn là con gái của tập đoàn Vinh Quang, còn Dạ Hữu Khánh chỉ là con nuôi của nhà bọn họ, hiện tại gia tộc của bọn họ đã bị người con nuôi này chiếm giữ. Cha mẹ cô đã mất, lại còn phải đơn độc đối đầu với Dạ Hữu Khánh.


Giữa cô và anh ta có một mối hận thù sâu sắc, cô sẽ chỉ giết anh ta chứ không có chuyện cô thuận theo anh ta được.


Lâm Hương Giang giờ đã hiểu chuyện gì đang xảy ra giữa họ, thảm nào Dạ Hữu Khánh một bên thì giam cầm Lãnh Thiên Khuê, một bên lại rất quan tâm, không muốn tổn thương cô.


“Tôi không yêu cầu cô hoàn toàn phải theo.


ý của anh ta. Thỉnh thoảng cô vẫn có thể thể hiện cảm xúc trong lòng mình, chỉ là nếu như tôi nói với anh ta là muốn đưa cô đi chữa trị, thì cô phối hợp với tôi một chút là được.”


Ngay cả khi không hề trải qua những chuyện đó, Lâm Hương Giang cũng có thể hiểu được tâm trạng của cô ấy, càng không nói đến việc khuyên Lãnh Thiên Khuê buông bỏ hận thù Trên khuôn mặt trẻ trung mà xinh đẹp của Lãnh Thiên Khuê hiện lên một vẻ quyết tâm đánh cược hết tất cả: “Tôi sẽ hợp tác với cô, nhưng cô cũng không được để tôi thất vọng.


Nếu như đến cuối cùng không thể giúp tôi giết anh ta, thì tôi sẽ giết cô!”


Cô ấy không có gì, không có cha mẹ thì cũng không có gia đình, chỉ có một tấm thân này, ai dám chơi cô, cô sẽ liều mạng!


Lâm Hương Giang bị sự tàn nhãn của Lãnh Thiên Khuê làm cho sốc, sau khi định thần lại, cô mới khẽ nắm lấy tay cô ấy, nhẹ nhàng nói: “Cô yên tâm, tôi giúp cô cũng là đang giúp bản thân mình”


Sau khi ra khỏi phòng của Lãnh Thiên Khuê, Lâm Hương Giang đã đi thẳng đến gặp Dạ Hữu Khánh.


“Cô có xử lý được không?” Dạ Hữu Khánh hỏi.


“Về cơ bản thì được, nhưng có một việc anh cần phải tự mình giải quyết” Lâm Hương Giang nhìn thẳng vào anh ta nói.


Dạ Hữu Khánh lười biếng dựa lưng vào ghế sô pha, ngón tay mảnh khảnh gõ lên tay vịn, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”


“Cô ấy nói răng cô ấy không thể ăn, trừ khi bạn quỳ gối và lạy cô ấy, nếu tâm trạng tốt hơn cô ấy có thể sẽ ăn một chút”


Dạ Hữu Khánh gõ gõ trên tay vịn, híp mắt lại, mấy giây sau mới phun ra một câu: “Đừng có mơ! Cô ấy thích thì ăn, đói chết thì thôi!”


Anh cảm thấy rằng Lãnh Thiên Khuê ngày càng được nước lấy tới, và anh không phải lúc nào cũng có thể quen với tính khí khó chịu đó của cô.


Lâm Hương Giang vừa nói dứt lời thì một đàn em đã dẫn theo Jess đi vào. Jess vội vàng chạy đến đây, chứng tỏ anh ta đã không đợi được nữa, muốn đến mượn người của Dạ Hữu Khánh để lấy mạng Hà Tuấn Khoa ngay lập tức.


Lúc này hai người cùng ngây người nhìn đối phương. Đối với Jess, nhìn thấy Lâm Hương Giang ở đây, lại càng ngạc nhiên và không dám tin.


Sau khi định thần lại, phản ứng đầu tiên của anh là bắt lấy Lâm Hương Giang!


Lâm Hương Giang bây giờ đã thông minh hơn rất nhiều, làm sao có thể bị anh ta bắt được lần thứ hai, cô nghiêng người tránh Jess, bước đến bên cạnh Dạ Hữu Khánh.


Jess nhìn thấy cảnh này liền hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra, nhìn Dạ Hữu Khánh nói: “Anh Diệp, anh đã cứu người phụ nữ này?”


Anh ta nghe nói Hà Tuấn Khoa đã phái rất nhiều người đi tìm Lâm Hương Giang như mò kim đáy bể, nhưng vẫn không tìm thấy gì. Lúc đó anh biết rằng người phụ nữ này là điều quan trọng nhất đối với Hà Tuấn Khoa. Vì vậy, khi nhìn thấy Lâm Hương Giang bây giờ, anh ta tự nhiên muốn tìm cách khống chế cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK