Mộ Dung Bạch vừa nhận điện thoại vừa nói với anh ta: “Tổng giám đốc Cường, phía bệnh viện tâm thần vừa gọi tới nói cô Nam Thùy Dương muốn tự tử, hai ngày này liên tục làm loạn nên tạm thời tiêm thuốc an thần cho cô ta, sau khi yên lặng một thời gian lại tiếp tục muốn tự sát, cô ta nói muốn gặp anh, nếu không cô ta sẽ tiếp tục làm loạn”
Đôi lông mày Nguyễn Cao Cường nhíu lại một cái, cô ta không thể yên tĩnh một chút sao?
“Viện trưởng còn nói cô ta cứ muốn xuất viện, dù chết cũng không muốn tiếp nhận điều trị” Mộ Dung Bạch nói tiếp.
Nguyễn Cao Cường vốn không muốn để ý tới Nam Thùy Dương, nhưng anh ta đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, sau đó nói: “Vậy đến xem cô ta một chút” Cũng không thể để cô ta chết ở đó được Lái xe nhận được chỉ thị, sau khi nổ máy liền đi về phía bệnh viện tâm thần.
Sau khi Mộ Dung Bạch báo cáo, lúc Nguyễn Cao Cường đến bệnh viện tâm thần, Nam Thùy Dương lại đang muốn tự sát: “Cút hết cho tôi. Đừng đụng vào tôi!”
Cô ta điên cuồng gầm lên, đầu tóc rối bời, quần áo cũng dơ dáy bẩn thiu, thoạt nhìn không khác gì bệnh nhân bệnh tâm thần.
Nguyễn Cao Cường lạnh lùng nhìn viện trưởng một cái, ánh mắt kia giống như đang nói, chỉ một người phụ nữ mà bọn họ cũng không có cách nào, vậy còn mở bệnh viện tâm thần làm gì?
Nhưng anh đang rất vội nên không muốn nói nhảm, sau đó cho.
Mộ Dung Bạch một ánh mắt.
Mộ Dung Bạch gật đầu, đi qua: “Cô Nam Thùy Dương, tổng giám đốc Cường đã tới rồi”
Nam Thùy Dương đang giấy giụa với mấy cô y tá nghe thấy thế, cuối cùng cũng không làm âm ï mà ngẩng đầu nhìn về phía đó.
Cách đó không xa, thân hình thon dài của người đàn ông kia đúng là Nguyễn Cao Cường, người mà cô ta ầm ï muốn gặp.
Trong lòng cô ta quýnh lên, muốn chạy về phía anh ta nhưng bị y tá bắt được.
“Các người thả tôi ra, tôi muốn qua đó! Các người không thấy người được đón tiếp kia à?Anh ấy là chồng tôi, nếu các người dám làm tôi bị thương, anh ấy sẽ không bỏ qua đâu” Dường như cô ta đã quên mất chuyện người đưa mình vào đây chính là Nguyễn Cao Cường.
Nguyễn Cao Cường bước hai bước về phía cô ta, dừng lại trước một khoảng cách nhất định: “Cô đang náo loạn gì thế, vì sao không tiếp nhận điều trị?”
Lời này dường như đã kích thích thần kinh Nam Thùy Dương, cô ta đột nhiên nhìn về phía anh ta, vừa tức giận vừa nóng lòng nói: “Tôi không có bệnh, tiếp nhận điều trị làm gì?” Nếu như bị bọn họ cho uống những thuốc kia, không bệnh cũng sẽ thành có bệnh.