“Thế đạo bây giờ là sao vậy? Ngay cả người thứ ba cũng càn rỡ như vậy?”
“Đúng vậy, đúng là không biết xấu hổ, chính thất lại phải quỳ xuống cầu xin một người thứ ba, đủ thấy thủ đoạn quyến rũ chồng người khác của cô ta vô sỉ đến mức nào!”
“Sao cô ta còn mặt mũi sống trên đời vậy? Đúng là lãng phí không khít”
Người xung quanh đều trách Đào Hương Vi, chỉ kém chưa lấy tách cà phê đập cô thôi.
Sắc mặt Đào Hương Vi thay đổi. Tuy cô không để ý đến đám quần chúng ăn dưa vừa nhàm chán vừa dở hơi này, nhưng cô không muốn bị Nam Thùy Dương vu cáo như vậy.
tức đứng dậy: “Nếu hôm nay cô muốn gặp tôi là để làm những chuyện này, vậy tôi chỉ có thể nói cô biết, trước nay chuyện anh ấy ly hôn với tôi không hề liên quan đến tôi!”
Nói xong, cô cũng không quan tâm Nam Thùy Dương có quỳ tiếp hay không, quay người bước đi.
Kỳ lạ là cô vừa đi được vài bước thì bỗng cảm thấy đầu đau nhức, dưới chân cũng không đi được nữa!
Bỗng cô nghĩ đến chuyện gì đó, đột ngột quay đầu trừng mắt nhìn Nam Thùy Dương: “Oô… cô bỏ cái gì vào cà phê?”
Nam Thùy Dương nhìn thắng vào cô, đột ngột cười lạnh lẽo: “Tôi van cô trả anh ấy lại cho tôi, cô không đồng ý, tôi đây chỉ có thể tự giải quyết cô!”
Lúc này Đào Hương Vi ngã lăn ra trên đất, sau khi cảm thấy ngực đau nhức một trận, cô không kìm được mà há miệng phun ra một ngụm máu tươi!
Cô sợ hãi nhìn chằm chằm Nam Thùy Dương: “Cô! Cô bỏ độc vào trong cà phê?”
Nam Thùy Dương ngửa đầu cười to: “Ha ha ha! Đúng đấy, tôi hạ độc đấy. Tôi đã không có anh ấy, vậy cô cũng đừng mơ!”
Nam Thùy Dương nói xong, cô ta cũng phun máu ra, thoạt trông tình huống vô cùng giống Đào Thư Vi.
Đào Hương Vi trừng lớn hai mắt, không dám tin: “Cô… Không phải cô hạ độc luôn cả mình đấy chứ?”
Vẻ mặt Nam Thùy Dương vừa hung dữ vừa có phần ai oán: “Phải!
Tôi muốn đồng quy vu tận với cô, kết thúc mọi chuyện!”
Cô ta đã suy nghĩ kỹ rồi. Cô ta độc chết Đào Hương Vi, chắc chắn Nguyễn Cao Cường sẽ không tha cho cô ta. Một khi đã thế, vậy chết chung cho xong, đừng ai mong có được anh ấy!
“Cô! Cô đúng là đồ điên!” Đào Hương Vi quả quyết không tin được Nam Thùy Dương độc ác như vậy. Cô ta không chỉ độc chết cô, mà cả bản thân cũng không buông tha!
“Đào Hương Vị, cô không thẳng được tôi đâu! Tôi vẫn chưa ly hôn với anh ấy, bây giờ tôi còn là vợ anh ấy, dù có chết tôi cũng còn là Nguyễn phu nhân. Ha ha hai” Nam Thùy Dương cười lớn, vô cùng điên cuồng.
Đào Hương Vi không quản được kẻ điên này, lấy điện thoại di động ra cầu cứu, nhưng cô vừa bấm nút gọi, Nam Thùy Dương đã đưa tay ra đoạt lấy: “Cô từ bỏ đi, hôm nay cô phải chết với tôi!”