Sau khi nhíu mày suy nghĩ một lúc, Nguyễn Cao Cường mới nói bằng giọng lạnh lùng: “Người mà ông vừa nhắc đến là Nam Thùy.
Dương ạ?”
Mặt ông cụ vẫn sưng sỉa như cũ: “Không phải nó thì mày nghĩ ông đang nói ai?” Ông cụ hừ giọng rồi quay sang nói với chị Phương: “Cô gọi con bé xuống đây”
Chị Phương gật rồi rồi xoay người đi lên tầng.
Nguyễn Cao Cường nghe ông cụ nói vậy thì không khỏi cười gắn: “Nam Thùy Dương đang ở đây?”
Chị Phương chưa kịp đi lên lâu mà mới đi đến lối rẽ ở cầu thang thì đã thấy Nam Thùy Dương, cô ấy vẫn đứng ở đó nghe cuộc nói chuyện giữa ông cụ và Nguyễn Cao Cường từ nãy đến giờ.
*Cô cũng nghe thấy lời ông cụ nói rồi đấy, cô qua bên đó đi” Chị Phương cau mày lại khi thấy hành động đứng nghe lén của Nam Thùy Dương.
“Vâng… Nam Thùy Dương siết chặt góc áo, thực sự thì cô ấy đang rất căng thẳng bởi cô ấy không dám đi gặp Nguyễn Cao Cường.
Chẳng mấy chốc, Nguyễn Cao Cường đã thấy Nam Thùy Dương xuất hiện, đôi mắt đuôi phượng sắc bén của anh cứ dán chặt lên người cô ấy.
“Ông nội, Cao Cường…” Nam Thùy Dương nói bằng giọng rất nhỏ như thể trong lòng cô ấy đang cảm thấy vô cùng tủi thân vậy.
Ông cụ nhìn Nam Thùy Dương rồi hỏi: “Cháu nói đi, có phải thãng nhóc này thường xuyên không về nhà đúng không? Nó vẫn hay ngủ qua đêm ở nhà con bé Đào Hương Vi kia đúng không?”
Nam Thùy Dương ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang đứng đối diện mình thì bắt gặp đôi mắt tràn ngập sự lạnh lùng của anh, vậy là trái tim cô ấy hãng một nhịp, da dầu thì tê dại hẳn đi. Ánh mất của anh thực sự quá lạnh lùng, quá kinh khủng!
Nam Thùy Dương chưa kịp đáp lời thì Nguyễn Cao Cường đã lạnh giọng nói: “Cháu nói không phải chứ cả ngày ông đều loanh quanh ở nhà thì sao biết được hành tung của cháu, hóa ra là có người báo cáo cho ông hay.”
Câu này của anh khiến hai người đang đứng đối diện thay đổi sắc mặt, vẻ mặt của ông cụ trông rất khó coi còn khuôn mặt của Nam Thùy Dương thì đỏ bừng lên, trong miệng anh, Nam Thùy Dương biến thành người tố giác.
“Mày nói chuyện cẩn thận vào!” Ông cụ nói bãng giọng âm trầm.
Nguyễn Cao Cường cười giễu: “Ông nội, Nam Thùy Dương nói cho ông biết rắng cháu ngủ qua đêm ở nhà mẹ của Vân Nhị, thế cô ấy có nói cho ông biết lý do tại sao cháu phải ngủ ở đó không?”
“Chuyện hay ho như thế mà còn phải nói rõ nữa à?” Ông cụ liếc anh một cách bảng ánh mắt tràn ngập sự ghét bỏ.
“Vậy thì chắc cô ấy chỉ tố giác với ông nội chuyện cháu ngủ qua đêm ở nhà một người phụ nữ khác chứ hoàn toàn không đả động gì đến lý do tại sao cháu làm như vậy”
Nam Thùy Dương nghe anh nói thế thì vô cùng hoảng hốt, cô ấy tranh lời: “Ông nội, ông đừng trách anh Cao Cường. Tất cả đều là lỗi của cháu, là do cháu không tốt, do cháu làm chuyện sai trái khiến anh ấy ghét cháu nên mới không muốn về nhà. Nói cho cùng thì đây cũng là việc riêng của vợ chồng cháu, ông nội cho cháu và Cao Cường xin phép về, hai chúng cháu tự giải quyết với nhau là được rồi ạ”
Ông cụ liếc mắt nhìn Nam Thùy Dương: “Chuyện đã đến nước này mà cháu còn đòi về nhà giải quyết riêng à?”
Làm vậy là giỡn mặt với ông cụ rồi còn gì?
“Nếu chuyện đã đến tai ông nội thì giải quyết ở đây luôn đi”Nguyễn Cao Cường nói tiếp lời ông cụ.