Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi - Lâm Hương Giang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 365: Yêu lao tù


Lâm Hương Giang lập tức đẩy anh ta ra, nhìn chăm chằm vào anh, có chút lo lằng nói: “Anh… Anh có ý gì? Chẳng lẽ anh thật sự muốn trả thù em?”


Hà Tuấn Khoa thật sự sắp bị cô chọc tức, giơ tay gõ đầu cô: “Người phụ nữ ngu ngốc này”


Cô bị đau sờ sờ đầu, tức giận trừng mắt với anh: “Sao anh lại mảng chửi em?”


“Em nói loại lời này thì nên mảng nên đánh, có phải gặp Hà Tùng Nhân xong rồi biến là ngu ngốc không?” Anh nghĩ đến cô đột nhiên nói ra loại lời này, chắc chăn là Hà Tùng Nhân nói gì đó với cô.


“Em… Em ngốc chỗ nào? Em rất nghiêm túc hỏi anh vấn đề này!”


“Là Tùng Nhân nói anh muốn trả thù em?” Anh vạch trần.


Lâm Hương Giang mím môi im lặng, ngay cả việc này anh cũng có thể đoán được?


“Là anh ta nói.”


Hà Tuấn Khoa cười lạnh một tiếng: “Nó nói mà em cũng tin, em nói xem có phải em bị ngốc hay không?”


“Em không tin anh ta, em chỉ muốn thử anh một chút, hỏi một chút mà thôi.”


Giọng nói cô rơi xuống, người đàn ông đột nhiên ghé sát tới trước mặt cô, híp đôi mắt sáng như đuốc nhìn chăm chẳm cô, tiếng nói rất trầm: “Bây giờ em thử xong rồi?


Em cảm thấy anh là đang trả thù em nên mới kết hôn với em?”


Tất cả hơi thở ấm áp của người đàn ông phun tới, hơi thở nam tính mãnh liệt bao trùm ô, nhịp tim đột nhiên đập nhanh hơn, đôi tay để ở trên lồng tinh tráng của anh, có chút xấu hổ quay mặt đi.


Cố ý hừ một tiếng nói: “Em thấy là anh dang trả thù em”


Hà Tuấn Khoa nghe vậy, đôi môi nhỏ như có như không nhếch lên một cái: “Anh và em kết hôn chính là muốn cho tất cả mọi người biết, em là vợ của anh, anh muốn đời này của em đều chỉ có thể ở bên cạnh anh, nếu như em cho rằng đây là trả thù, vậy thì chỉ có thể là yêu lao tù”


Lâm Hương Giang vẫn trừng mắt với anh không lên tiếng, lời này của anh dao nghe lại có chút dọa người vậy?


Nhìn cô ngây ngốc, anh bấm tay nhéo lên cái mũi thanh tú của cô một chút, cười như không cười nói: “Sợ hãi, hửm?”


Lâm Hương Giang nhìn thấy đôi mắt đen trêu chọc của anh, anh đang chờ xem trò cười của cô.


“Ai sợ hãi, chỉ sợ đến lúc đó là em giam cầm anh, anh muốn chạy trốn cũng trốn không thoát!”


Ánh mắt anh nhìn chăm chú vào cô trở nên trầm xuống, tiến đến bên tai cô phun khí nóng, thấp giọng nói: “Nếu là như vậy, anh sẽ vui vẻ chịu đựng, sẽ không chạy trốn.”


Lời nói của anh từ trong ốc tai chảy tới trái tim, bỗng nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu xa của anh, có loại cảm giác chìm đắm.


Xô nghĩ, đời này đều không trốn thoát khỏi lòng bàn tay anh.


Thấy cô lại ngây dại, anh cúi đầu ở lại cắn một cái ở trên đôi môi đỏ của cô, không cắn đau cô, nhưng lại khiến cô cảm thấy tê đại.


“Anh biến thành chó sao? Sao cứ cắn em.


mãi thế?” Lâm Hương Giang lấy lại tinh thần, tức giận đấm lên ngực anh một chút.


“Đừng nghe Hà Tùng nHân nói lung tung nữa, hửm?”


“Em không nghe anh ta, nhưng mà gần đây anh ta có chút phiền, luôn nói một số lời không thể hiểu được với em” Đặc biệt là chuyện anh ta nghe được chuyện mẹ cô có bệnh tâm thần, cô vẫn luôn rất phản cảm.


Ánh mắt Hà Tuấn Khoa trầm trầm, đáy mắt hiện lên lạnh lẽo: “Loại chuyện này sau màu phải kịp thời nói cho anh, anh sẽ xử lý.”


Cô nghĩ một chút, như vậy cũng tốt, mặc kệ cô nói cái gì, Hà Tùng Nhân vẫn đều thờ ơ, anh ra mặt giải quyết có lẽ sẽ có hiệu quả.


Thời gian làm việc, An Thu Huyền đã bị Hà Tuấn Khoa đuổi việc, lúc này mặt dày tới tìm anh “Nếu như cô tới cầu xin quay về tiếp tục làm trợ lý, thì tôi khuyên cô không cần lãng phí nước bọt” Hà Tuấn Khoa cúi đầu nhìn tài liệu, không nhìn người phụ nữ đang đứng ở đối diện bàn làm việc một cái.


Trong lòng An Thu Huyền có chút khuất nhục, nhưng cố gắng mỉm cười với anh: “Không phải, không phải em tới cầu xin, mà là… cô Hàm Bội nói em tới, cô ấy biết anh đang chuẩn bị cho hôn lễ, rất nhiều chuyện cần làm, cô ấy nói em tới giúp anh, sai em làm gì cũng đều được”


Nghe được lời này của cô ta, rốt cuộc Hà Tuấn Khoa cũng buông chiếc bút ký tên trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía cô.


Anh híp mắt nhìn kỹ cô ta, hiển nhiên không tin lời cô ta nói: “Cô nói là chị cả nói cô tới giúp tôi??”


Chị cả căn bản không đồng ý cho anh kết hôn với Lâm Hương Giang, sao có thể cho cô ta tới giúp đố?


An Thu Huyền bị ánh mắt sắc bén của anh nhìn chằm chằm như vậy, gương mặt vẫn lạnh lùng không đổi: “Đúng, cô Hàm Bội đã nghĩ thông suốt rồi, cô ấy cũng cảm thấy không nên ngăn cản hai người kết hôn, cô ấy và anh dù sao cũng là chị em ruột, máu mủ tình thân, mặc kệ là thế nào, anh kết hôn, cô ấy cũng nên chúc phúc”


Thật ra Hà Hàm Bội vẫn rất tức giận, vẫn không đồng ý cho anh cưới Lâm Hương Giang, là cô ta khuyên can mãi mới khuyên được Hà Hàm Bội không tức giận nữa.


Cô ta nguyện ý làm người ở giữa, lấy danh nghĩa của Hà Hàm Bội để giúp đỡ, vậy thì mối quan hệ của chị em bọn họ không đến mức quá căng thẳng.


Hà Hàm Bội nghĩ thầm cô ta nói không sai, tuy rằng chị ta không thể thừa nhận Lâm Hương Giang, nhưng với Hà Tuấn Khoa thì không cần thiết phải giống như kẻ thù, lập tức đồng ý lời đề nghị của cô ta.


Hà Tuấn Khoa nhíu nhíu mày: “Ồ? Chị ấy thật sự nói như vậy?” nhanh như vậy chị cả đã nghĩ thông suốt rồi, thật sự là khiến người ta kinh ngạc.


“Đúng vậy, anh Tuấn Khoa… Dì Hàm Bội là chị gái của anh, trước sau dì ấy vẫn là vì tốt cho anh”


Hà Tuấn Khoa thu mắt lại, chị cả có thể nhượng bộ đúng là không dễ, anh cũng hiểu, bây giờ An Thu Huyền hòa hoãn ràng buộc.


quan hệ của bọn họ.


Nhưng dù sao cô ta cũng là người đã từng làm tổn thương Lâm Hương Giang..


“Ý của chị cả tôi hiểu rồi, cô đã là người chị ấy phái tới, tôi cũng không thể cho cô đi làm những việc nặng nề đó, trong hôn lễ, cô tới uống ly rượu mừng là được.”


An Thu Huyền ngơ ngẩn nhìn anh, đây là anh đang từ chối?


“Anh Tuấn Khoa, không sao đâu, việc gì nặng em cũng có thể làm, cũng coi như là…


Em lấy công chuộc tội, tuy răng anh có hiểu lầm với em, nhưng em cũng là muốn làm chút việc cho hôn lễ của anh và chị Cao Ánh”


Cô ta càng nói càng đáng thương, như thể sắp khóc.


Hà Tuấn Khoa không thích nhìn thấy phụ nữ khóc sướt mướt nhất, khuôn mặt anh tuấn vẫn âm trầm: “Không cần phải nói nữa, cô có thể đi ra ngoài, tôi còn muốn làm việc”


“Anh Tuấn khoa, anh như vậy sẽ làm cô Hàm Bội đau lòng.”


“Chị cả bên kia tôi đã có cách giải quyết.”


Anh cúi đầu tiếp tục làm việc.


Nhìn thấy anh lạnh nhạt như vậy, An Thu Huyền hiểu rõ, cô ta đã không diễn nữa.


Anh không thích cô ta như vậy sao?


Trong lồng ngực tất cả đều là ấm ức và không cam lòng, nhưng cô ta không thể phát tiết, chỉ có thể siết chặt nằm tay, chịu đựng cảm xúc muốn khóc oà lên, miễn cưỡng nói: “Vậy em không quấy rầy anh nữa”


Anh không đáp lại cô ta, cô ta quay đầu, hai mắt đỏ bùng bước nhanh đi ra ngoài.


Khi ra tới cửa lại gặp phải Lâm Hương Giang.


“An Thu Huyền?” Lâm Hương Giang có chút ngoài ý muốn nhìn đối phương, nhìn thấy đôi mắt cô ta đỏ đỏ từ văn phòng đi ra, trong lòng lập tức nghỉ ngờ.


làm sao vậy? Hà Tuấn Khoa mảng cô ta?


“Chị Ánh, chị tới thăm anh Tuấn Khoa?”


An Thu Huyền cũng không ngờ lúc này Lâm Hương Giang lại tới đây.


“Ừm” Lâm Hương Giang trả lời, vẫn không hiểu quan sát cô ta Khuôn mặt An Thu Huyền hơi thay đổi, không muốn để cô nhìn thấy mình ấm ức, cúi đầu nói: “Em còn có việc, đi trước” Dứt lời lập tức bước nhanh rời đi Lâm Hương Giang nhìn bóng lưng cô ta vội vàng đi xa, đột nhiên nghĩ đến việc lần trước sau khi cô rơi xuống nước, thì không nhìn thấy An Thu Huyền làm việc ở bên cạnh Hà Tuấn Khoa nữa.


Lần đó rơi xuống nước, cô không thấy rõ là ai đẩy cô, lúc ấy cũng không ai ở đó, không thể tra ra là ai, việc này cũng không giải quyết được gì.


Bây giờ nhớ lại mới cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao khi đó Hà Tuấn Khoa muốn đuổi việc An Thu Huyền?


Chẳng lẽ là An Thu Huyền đẩy cô?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK