Đào Hương Vi chỉ bị choáng một lúc, cô ta từ từ tỉnh lại. Cô ta nhận ra sức mạnh của cú đấm quá lớn, chẳng trách Phạm Văn Đồng không phải đối thủ của anh ta.
Lúc này cô ta cũng không cách nào đứng lên, đành dựa trên vai của Phạm Văn Đồng, ngước đầu nhìn người đàn ông cao to đứng trước mặt họ. Cô ta nén đau, thấp giọng nói: “Anh trút giận đủ rồi chứ? Có thể tha cho chúng tôi chưa?”
Đường nét khuôn mặt của Nguyễn Cao Cường rất căng, anh ta không nghe nhầm, cô ta nói chính là “chúng tôi” — cô ta và Phạm Văn Đồng!
Anh ta bỗng dưng thấy tức cười, sao họ giống như đôi uyên ương số khổ vậy, còn anh ta là kẻ ác muốn chia cắt bọn họ?
“Đào Hương Vi, cô muốn ở bên cạnh anh ta ư?” Anh ta khó mà nuốt cục tức và không cam lòng. Nếu không phải thấy máu nơi khoá miệng của cô ta, nghĩ tới mình đã giáng cho cô ta một cú đấm nặng nề, anh ta chắc chắn sẽ qua đó kéo cô ta ra, rồi đấm Phạm Văn Đồng một trận!
Đào Hương Vi không trả lời câu hỏi của anh ta, chỉ nhắc lại lần nữa: “Anh tha cho.
chúng tôi đi..” Giọng nói trâm thấp mang vẻ cầu xin ư?
Cô ta quá mệt rồi, là trái tim mệt mỏi, không cách nào ứng phó với anh ta.
Câu trả lời của cô ta như vậy, Nguyễn Cao Cường hiểu ra cô ta muốn ở cùng với Phạm Văn Đồng!
Cô ta còn vì Phạm Văn Đồng mà nhận một đấm của anh ta, sao cô ta có thể bảo vệ một người đàn ông như vậy?
Anh ta cười mỉa, trong mắt đầy vẻ giễu cợt: “Được lắm… cô không cần con gái nhưng cần người đàn ông này, cô được lắm! Người phụ nữ như cô không đáng để tôi nhìn thấy!”
Anh ta nói câu tàn nhẫn rồi quay người bỏ đi, bóng lưng thẳng tắp lộ vẻ kiên quyết.
Đào Hương Vi nhìn thấy bóng lưng anh ta càng đi xa, nhìn thấy anh ta dần mất hút trước mắt, lần này anh ta thật sự buông tay rồi sao?
Cô ta không cảm thấy nhẹ người mà ngược lại tâm trạng càng nặng nề.
Ở hành lang không xa, đạo diễn và các nhân viên khác nhìn thấy ba người cãi nhau, không ai dám lên tiếng.
Tất cả đều mơ hồ, lẽ nào Đào Hương Vi và Phạm Văn Đồng thật sự có quan hệ yêu đương?
Vậy thì cô ta và Nguyễn Cao Cường là chuyện thế nào đây? Nguyễn Cao Cường nói họ có con gái?
Sau khi Nguyễn Cao Cường rời khỏi, đạo diễn mới gọi mọi người tới giúp đưa hai người họ vào bệnh viện, cũng tạm dừng quay phim.
Bệnh viện tư nhân, Đào Hương Vi và Phạm ‘Văn Đồng nhận chữa trị bí mật, chuyện họ bị đánh tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài.
Đào Hương Vi chỉ bị một đấm vào mặt, mặt sưng to một cục, mũi và miệng không có vấn đề gì to tát, qua vài ngày thì chỗ sưng sẽ khỏi.
‘Vết thương của Phạm Văn Đồng khá nghiêm trọng, trên mặt trên người của anh ta đều có vết thương, cú đấm của Nguyễn Cao Cường quả thật quá hiểm ác.
Lúc này, anh ta nằm trên giường, Đào.
Hương Vi tới thăm anh ta.
“Anh vẫn ổn chứ?” Đào Hương Vi đeo khẩu trang che gương mặt bị sưng của mình, cô ta không thể nói quá nhiều, vừa lên tiếng thì cảm thấy đau.
Phạm Văn Đồng ngược lại lạc quan hơn, chỗ nào trên người cũng đau nhưng vẫn mỉm cười trả lời: “Chết không được đâu, cũng sẽ không tàn phế. Quan trọng nhất là gương mặt này của tôi không bị huỷ, dù gì ngành của chúng ta phải dựa vào gương mặt để kiếm cơm mà”
Anh ta nhìn thấy mặt của cô ta bất thường, nghĩ tới cô ta bị Nguyễn Cao Cường đấm một cú vào mặt, anh ta không kiềm được lo lắng mà chau mày: “Mặt của cô có sao không?”
“Sưng rồi, bác sĩ nói qua vài ngày thì chỗ sưng sẽ không sao”
Anh ta vẫn nhìn chăm chăm vào mặt cô ta: “Không ngờ anh ta ra tay với cô nặng như vậy. Cô không nên thay tôi chặn cú đấm đó.
Tôi là đàn ông, tôi chịu được. Cô cũng biết, gương mặt của nữ minh tinh thì càng phải bảo vệ cho kỹ, mặt của cô thật sự không sao chứ?”
Đào Hương Vi biết anh ta lo lắng chuyện gì: “Không sao, mặt tôi chưa từng qua dao kéo, cũng chưa từng bị kim châm làm đẹp, sẽ không bị ảnh hưởng xấu gì đâu”
Phạm Văn Đồng nghiêm túc nhìn cô ta và nói: “Phụ nữ trong giới giải trí mặc kệ có danh tiếng hay không đều sẽ chỉnh gương mặt, rất khó tìm thấy cô gái đẹp tự nhiên lắm, có thể gặp được cô, cũng coi như may mắn của tôi”
Đào Hương Vi xinh đẹp, nhất là khi trang điểm, đứng trước ống kính, trên người cô ta có một khí chất minh tinh, cho nên gương mặt của cô ta cơ bản không cần phải động dao kéo.
“Lời này nên là tôi nói mới phải” Cô ta cười nhẹ nhàng Phạm Văn Đồng suy nghĩ, cuối cùng anh ta vẫn hỏi: “Cô và Nguyễn Cao Cường.”