‘Vẫn là Nguyệt Hương là người đầu tiên nhìn thấy sự xuất hiện của Lâm Hương Giang, với một nét ngạc nhiên hoảng sợ trên khuôn mặt, theo bản năng nói: “Lâm Hương Giang … Chị, chị đã trở về rồi?”
Thật quá bất ngờ, Lâm Hương Giang đã âm thầm quay lại, cô ta còn nghĩ cô sẽ không quay lại nữa…
Lâm Hương Giang nhận thấy sự thay đối trong cách xưng hô của Nguyệt Hương với mình, trước khi đi, cô ta còn lịch sự gọi cô là cô Lâm Hương Giang, nhưng bây giờ đã biến thành chị rồi?
Chẳng lẽ nào bây giờ Nguyệt Hương thực sự coi mình là vợ lẽ của Hà Tuấn Khoa rồi sao, muốn dùng cách xưng hô của vợ cả và vợ lẽ với cô?
Cô mới đi được nửa tháng, đã thay đổi nhiều như vậy sao?
Cô nhàn nhạt mím môi đi tới: “Làm sao?
Tôi không thể quay về sao?”
Nguyệt Hương lại cúi đầu xuống, làm bộ dạng cô vợ nhỏ rất yếu đuối: “Em, em không có ý đó, chị đừng hiểu lầm”
Lâm Hương Giang không thèm đoái hoài đến cô ta, đưa mắt nhìn về phía người đàn ông đang ôm đứa trẻ, thấy anh rất cẩn thận với đứa bé, nghĩ tới con trai bọn họ khi còn nhỏ, chỉ có một mình cô chăm sóc, cô cảm thấy hơi chua xót trong lòng.
“Sao đột nhiên quay lại vậy?” Hà Tuấn Khoa cau mày khi nhìn thấy cô, anh không muốn cô quay lại vào lúc này, thậm chí còn hy vọng cô sẽ quay lại sau một thời gian dài nữa.
Lâm Hương Giang hiển nhiên nhìn thấy anh đang cau mày, tìm cô co rút dữ dội, cô không quan tâm rằng Nguyệt Hương sẽ không chào đón cô trở lại, nhưng cô sẽ quan tâm đến phản ứng của anh Gô không khỏi nở nụ cười: “Là do tôi trở về làm phiền anh sao?”
Cô vốn tưởng rằng mình về sớm để tạo bất ngờ cho anh, nhưng bây giờ xem lại còn là dọa cho anh sợ rồi?
“Chị Lâm Hương Giang … Nguyệt Hương muốn giải thích điều gì đó, nhưng đã bị Lâm Hương Giang cắt ngang.
“Đừng gọi tôi là chị, tôi không có quan hệ gì với cô, đừng có nhận vơ” Lâm Hương Giang không kiềm chế được tức giận.
Nguyệt Hương lại bị cô làm cho hoảng sợ, cúi đầu không dám nói gì.
Hà Tuấn Khoa không hiểu tại sao cô ấy lại muốn giận Nguyệt Hương, nhưng cô nói cũng không sai, Nguyệt Hương không nên gọi cô như vậy.
“Làm sao trở về cũng không báo trước tôi một tiếng?” Anh hỏi, nếu như vậy, anh có thể thu xếp để cô không trở lại đây gấp như vậy.
Anh không biết là, anh hỏi Lâm Hương Giang như vậy sẽ khiến cô tưởng rằng anh vô cùng không muốn cô trở về.
“Đây không phải là nhà của tôi sao? Tôi không phải là có thể quay lại bất cứ lúc nào sao?” Rõ ràng là anh nói, cô là bà chủ ở đây.
Hà Tuấn Khoa thấy rằng cảm xúc của cô không ổn, cô là đang tức giận với anh sao?
Kim Ngân vừa mới nín khóc lại đột nhiên nôn ra sữa, sữa vừa mới ăn không lâu lại nôn ra hết!
“AI Kim Ngân bị sao vậy? Lại có chỗ nào khó chịu sao?” Nguyệt Hương lúc này lại rất lo lắng.
Sau khi nôn ra sữa, cô bé bắt đầu quấy khóc, rất khó chịu.
Dì Dư sờ sờ nhiệt độ cơ thể của đứa trẻ, kinh ngạc nói: “Không ổn rồi, cô chủ nhỏ lại Hà Tuấn Khoa, bị đứa trẻ nôn sữa lên người, lúc này cũng không biết làm gì, anh không ngờ một đứa trẻ nhỏ như vậy lại có nhiều vấn đề như thế này…
“Tổng giám đốc Khoa, thân nhiệt của cô chủ nhỏ quá cao, mau chóng tới bệnh viện” Dì Dư lo lắng nói Vấn đề của đứa trẻ là không thể chậm trễ, đặc biệt là nếu chúng bị sốt, anh liền yêu cầu quản gia chuẩn bị xe ngay lập tức.
Lâm Hương Giang nhìn thấy anh cả người bị dính sữa cũng không để tâm, sự chú ý đều bị cô bé này chiếm hết, không khỏi kinh ngạc, một người thích sạch sẽ như anh, bây giờ lại có thể chịu đựng cả người bị dính bẩn như vậy?
Đột nhiên, tất cả mọi người vây quanh một đứa trẻ, hoàn toàn không để ý đến chuyện cô vừa trở về!
Một lúc sau, xe đã dừng trước cổng nhà họ Hà.
Hà Tuấn Khoa thay bộ quần áo sạch sẽ và bước ra, Nguyệt Hương bế theo đứa trẻ dùng với dì Dư bước ra ngoài.
Bọn họ chuẩn bị đi đến bệnh viện.
Lâm Hương Giang bước tới chỗ người đàn ông chuẩn bị lên xe, nói: “Tôi cũng đi với anh”.
Hà Tuấn Khoa nhìn lại cô, đôi mắt đen sâu thảm khiến người ta không nhìn ra được cảm xúc: “Em?”
“Ừm, con bé là con của anh thì cũng là con của tôi. Anh không phải là nói chúng †a sẽ cùng nhau nuôi nấng con bé sao? Con bé bị bệnh, tôi cũng nên chăm sóc nó.’ Thực ra cô vân thích đứa trẻ đó.
Nghe thấy lời cô nói, ánh mắt Hà Tuấn Khoa dần tối sầm lại khi anh nhìn cô, mím môi không nói tiếng nào, sự im lặng như vậy khó tránh sẽ khiến người ta bối rối.
Những gì anh nói không có giá trị sao? Không muốn cô làm mẹ của đứa trẻ này sao?
Hà Tuấn Khoa mấp máy môi, vừa định nói gì đó, một tên thuộc hạ đột nhiên bước tới gần, ghé sát vào tai anh nói nhỏ: “Tổng giám đốc Khoa, vừa nhận được tin xung quanh nhà họ Hà có người theo dõi.”
Hà Tuấn Khoa lạnh lùng nhìn một hồi, có vẻ như Jess đã bắt đầu hành động, còn phái người đến biệt thự nhà họ Hà, e rằng không chỉ giám sát anh mà còn cả những người xung quanh anh nữa!
Trong giây tiếp theo, anh lạnh lùng nói với Lâm Hương Gương với ánh mắt cương nghị: “Không cần cô chăm sóc, cô cũng không cần sống ở đây nữa đâu, đem hành lý của cô trở về căn nhà của cô đi”
Nhưng trong chốc lát, thái độ của anh đối với cô đột nhiên thay đổi!
Lâm Hương Giang khó hiểu nhìn anh, anh có ý gì?
Không muốn cô chăm sóc bọn trẻ là điều dễ hiểu, nhưng bây giờ, cô còn không thể sống trong nhà họ Hà?
Anh có ý đuổi cô đĩ?
Lần này là do cô tự ý rời đi, anh vẫn còn giận cô sao?
Khi anh quay người lên xe, cô đột nhiên nắm lấy cánh tay anh: “Vậy thì em sẽ đợi anh trong căn hộ” Cô đã lùi lại phía sau, như vậy mà anh còn không thể nguôi giận, thì là quá làm kiêu rồi Hà Tuấn Khoa nhìn cô thật sâu, vẻ mặt vẫn rất lạnh lùng, vùng khỏi tay cô, không nói lời nào, lên xe, bảo tài xế lái xe đi.
Lâm Hương Giang nhìn chiếc xe của anh rời đi, cô tất nhiên không tin trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, anh sẽ bởi vì một đứa trẻ mà có cách nghĩ khác với Nguyệt Hương.
Anh nhất định là tức giận với cô nên mới thể hiện như vậy.
Nguyệt Hương đang ngồi trong xe nghe được cuộc nói chuyện giữa Lâm Hương Giang và Hà Tuấn Khoa, lúc đầu cô ta hơi hoảng, sợ rằng Hà Tuấn Khoa thực sự muốn con mình nhận Lâm Hương Giang là mẹ.
Cô ta cũng không biết tại sao Hà Tuấn Khoa lại từ chối, thậm chí còn đuổi Lâm Hương Giang đi.
Nhưng điều này đối với cô ta là chuyện tốt, ít nhất cô ta cũng không phải lo lắng về việc con mình bị Lâm Hương Giang giành lấy, cũng không phải lo lắng về việc Lâm Hương Giang trở lại nhà họ Hà làm khó cô ta.
Nhưng phải làm thế nào mới lấy được trái tim của người đàn ông điển trai bên cạnh này đây?
Cô ta còn chưa giành được sự ưu ái của anh thì Lâm Hương Giang đã trở lại, xem ra cô ta phải cố gắng hơn nữa.
Tại bệnh viện, bác sĩ đã kiểm tra tình trạng của Kim Ngân, nói: “Đứa trẻ bị sốt cao do bệnh mẩn ngứa, tạm thời phải nhập viện điều trị một chút. Đứa trẻ này sinh non sẽ yếu hơn những đứa trẻ khác, sau khi sinh chắc chăn sẽ gặp rất nhiều rắc rối. Việc này cần người lớn chú ý cẩn thận hơn”
‘Vẻ mặt Hà Tuấn Khoa ngưng tụ: “Sinh non? Không phải sinh đủ tháng sao?” Anh ánh mắt sắc bén nhìn Nguyệt Hương.
Nguyệt Hương bị ánh mắt sắc bén của anh làm cho bối rối, vội vàng nói: “Kim Ngân quả thực là … sinh non. Tôi sợ anh lo lắng, đứa bé sinh ra cũng không có vấn đề gì lớn, cho nên tôi mới nói là sinh đủ tháng. “
“Đây là do cô làm mẹ không đúng rồi, đứa trẻ sinh non bất cứ lúc nào cũng sẽ xuất hiện các vấn đề, vấn đề hiện tại của đứa trẻ còn coi là chuyện nhỏ, nếu như thực sự xảy ra chuyện au này mấy người hối hận cũng không kịp đâu”. Bác sĩ cho biết.
“Ông dạy bảo rất đúng, tôi sau này sẽ không nói dối nữa, nhất định sẽ chăm sóc con bé cẩn thận” Nguyệt Hương nói như vậy cũng là vì không muốn Hà Tuấn Khoa trách cứ cô ta nữa.