“Vân Nhị, lại đây nào, đây là quà của cô và chú đó.’ Lâm Hương.
Giang lấy hai hộp quà ra đưa cho cô bé.
“Cháu cảm ơn cô chú ạ”” Vân Nhi lễ phép nói cảm ơn.
“Quà của chú nữa này” Nguyễn Cao Diệp lập tức tặng quà, quà của anh ta được gói giấy màu đỏ thãm.
“Cháu đừng chê quà của chú thô thiển nhé, chú nghĩ trên đời này.
không có gì hơn vàng bạc, chú cho cháu tiền, cháu muốn mua gì cũng được” Anh ta giải thích cho món quà của mình.
“Cháu không chê đâu ạ, quà của mọi người cháu đều thích lầm”
‘Vân Nhi là một bé gái rất tri kỷ.
Lúc này Nam Thùy Dương cũng mang quà đến: “Dạo này dì đang học may sườn xám, biết cháu bình thường không thiếu gì cả nên tự tay may một bộ sườn xám cho cháu, hy vọng cháu thích”
“Cháu cảm ơn dì ạ, cháu thích lắm” Vân Nhi ngọt ngào nói.
Thường ngày Nam Thùy Dương luôn đối xử tốt với cô bé, chẳng qua giữa hai người như còn hơi xa lạ, có lẽ do Nam Thùy Dương là mẹ kế chăng.
“Hay bây giờ dì giúp cháu thay nhé?” Nam Thùy Dương đề nghị.
Đào Vân Nhi nhìn ba mình đang đứng bên cạnh, không biết có phải đang hỏi ý anh không.
Hôm nay Nguyễn Cao Cường nói rất ít, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Nhận được ánh nhìn từ con gái, anh sờ đầu cô bé: “Con thích thì đi thay đi.”
“Vâng ạ” Bấy giờ Đào Vân Nhi mới gật đầu.
Dù đó chỉ là một động tác nhỏ nhưng Nam Thùy Dương vẫn để ý, lâu như vậy rồi mà Vân Nhi vẫn chỉ nghe lời Nguyễn Cao Cường nói.
Hôm nay mẹ của Nguyễn Cao Cường cũng đến, bà đang bận nấu ăn dưới bếp, lúc này bà lên phòng khách, nói: ‘Mấy đứa chuẩn bị đi, sắp dọn cơm lên được rồi.”
Nguyễn Cao Cường nhìn đồng hồ treo tường, giờ đang là giờ ăn cơm,xem ra cô ấy không tới rồi “Anh, anh nhìn giờ mãi, có phải có ai chưa đến không?” Lâm Hương Giang phát hiện ra sự bất thường của anh, không khỏi hỏi Một tia sáng lóe lên trong mắt Nguyễn Cao Cường: “Ai mời cũng đã tới rồi, còn ai chưa đến được?”
Nên em mới hỏi anh này, chứ không sao anh cứ nhìn đồng hồ mãi thế?” Càng lúc cô càng thấy có gì đó kỳ lạ.
Nguyễn Cao Cường xoay người rót một ly nước trái cây cho mình: “Anh thích nhìn thì nhìn thôi, xem giờ có phạm pháp đâu”
Lâm Hương Giang nhướng mày: “Đúng là không phạm pháp, chỉ là nhìn anh hơi lạ thôi.”
Nguyễn Cao Cường tiếp tục uống, không đáp lời cô.
“Cậu ơi, cháu cũng muốn uống nước trái cây” Bé Kim Ngân hơn ba tuổi mềm mại nói với Nguyễn Cao Cường.
“Nói mẹ cháu rót cho cháu đi” Lúc này Nguyễn Cao Cường không hầu hạ ai hết.
Lâm Hương Giang thảy cho anh một cái liếc mắt, lười nói chuyện với anh nữa, quay lại nói với con gá & Hà Tuấn Khoa vừa nghe thấy yêu cầu của con gái đã lập tức rót nước trái cây cho cô bé rồi, không cân Lâm Hương Giang làm.
Nguyễn Cao Cường ngồi trên ghế sô pha nhìn hai vợ chồng xoay quanh bé, không khỏi cười nói: “Nhìn hai người kìa, ai không biết còn tưởng hai người vứt thằng con đi rồi” Nhắc mới nhớ, đã lâu rồi anh không gặp Lâm Thanh Dương.
“Nó lớn rồi, biết tự lập, tự có cuộc sống của nó, bọn em không nhúng tay được.”
Lâm Hương Giang hơi bất lực khi nói ra câu này, ngay cả người làm mẹ như cô mà muốn gặp được con trai cũng thành chuyện mơ tưởng.