Trên sân khấu, Hà Tuấn Khoa đang ngồi xe lăn nói với những vị khách đến chúc mừng: “Cảm ơn mọi người đã đến tham gia lễ mừng.
trăm ngày của con gái rồi, sự ra đời của cô bé đối với tôi và Giang mà nói là một ý nghĩa rất to lớn…
Lâm Hương Giang ôm lấy con gái và Lâm Thanh Dương đứng sau người hán, nghe những lời hắn nói, hốc mắt có chút ẩm ướt, đứa bé này ra đời được là chuyện không dễ dàng gì, chỉ có bọn họ mới biết được.
Hà Tuấn Khoa nói xong, khách khứa đều vỗ tay, mạch suy nghĩ của Lâm Hương Giang lại bị kéo lại.
Lúc này lại nghe thấy hắn mở miệng: “Tiếp theo đây tôi còn có một chuyện mọi người chứng kiến cho tôi.” Hắn nói xong liền quay đầu nhìn sang Lâm Hương Giang, ánh mắt vô cùng sâu lắng.
Lâm Hương Giang nhìn vào ánh mắt của hắn, có chút kinh ngạc, không biết là hẳn muốn làm cái gì?
Hành động tiếp đó của hãn lại làm cho cô kinh ngạc hơn, chỉ thấy đột nhiên hẳn đứng dậy, còn bảo người lấy xe lăn đi.
Cô mở to mắt mà không dám tin tưởng lúc nào rồi mà hắn không cần chống gậy mà tự mình đứng dậy được vậy?
Không chỉ là đứng dậy, hẳn còn bước về trước, bước từng bước về phía cô!
Từ lúc nào mà hắn đến trước mặt cô, cô cũng không biết được, chỉ biết là hắn vẫn cao lớn như vậy, mỗi bước đi đều rất vững, không khác gì với người bình thường, giống như chưa từng bị thương vậy.
“Anh..chân của anh có thể đi lại tự nhiên rồi?” Cô vô cùng ngạc nhiên mà lên tiếng hỏi, chuyện từ lúc nào, sao cô lại không biết?
Hắn gật đầu: “Ừm”
Cô vẫn muốn hỏi gì đó, hắn liền mở miệng: “Em có còn nhớ những lời tôi đã từng nói với em không? Đợi đến lúc tôi có thể đi lại được…
Hắn nói như vậy, Lâm Hương Giang liên nhớ đến cái gì đó, chẳng lẽ hắn…
Ngay sau đó hẳn quỳ một chân xuống trước mặt cô, cứ như ảo thuật mà lấy ra một chiếc hộp nhung mà đỏ, trong hộp có một chiếc nhẫn kim cương †o như quả trứng bồ câu vậy.
“Lâm Hương Giang, tôi yêu em, xin em hãy gả cho tôi, để tôi cho em một hôn lễ muộn màng, được không?” Ánh mắt hẳn nhìn chăm chằm vào cô.
Lâm Hương Giang nhìn người đàn ông đang quỳ một chân trước mặt, đây là sự ngạc nhiên mà hẳn đưa đến sao? Suýt nữa thì cô mừng phát khóc rồi!
Hắn đã từng nói, đợi lúc nào mà hai chân hắn có thể đi lại tự nhiên được, thì hẳn sẽ cầu hôn và kết hôn với cô.
“Mẹ à, mẹ còn không nhanh đồng ý với cha đi, chẳng lẽ mẹ muốn làm bà vợ già hay sao?”Lâm Thanh Dương đứng một bên hối thúc.
“Đồng ý anh ấy! Đồng ý anh ấy!” Khách khứa bên dưới cũng hô theo.
Nguyễn Cao Cường và Đào Hương Vi đứng ở cách đó không xa mà nhìn họ, anh ta để một tay vào túi, thấp giọng nói một câu: “Rốt cuộc thì Hà Tuấn Khoa cũng làm được một chuyện có ý nghĩa”
Đào Hương Vi nhìn lên thấy Lâm Hương.
Giang đang đứng trên sân khấu khó mà nén được xúc động, sự ngạc nhiên như thế này thì cỉ có Hà Tuấn Khoa có thể làm được, là người phụ nữ đều hâm mộ được như cô.
Lâm Hương Giang hoàn hồn lại, đưa một tay đến, chỉ nói một chữ: “Được”
Cô đồng ý hẳn rồi.
Trong tiếng hoan hô của mọi người, Hà Tuấn Khoa lấy chiếc nhẫn kim cương to bằng trứng chim bồ câu kia đeo vào ngón áp út của cô, sau đó hắn đứng dậy, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, không hề kiêng nể gì mà nâng mặt của cô lên, đặt lên môi cô một nụ hôn.
Dưới sân khấu toàn là tiếng hoan hô…Lâm Hương Giang cảm nhận được mình bị làn sóng của hạnh phúc bao trùm lấy rồi…
Cô ấy cũng không rõ nữa, rằng đây là lễ trăm ngày của con gái hay là ngày cầu hôn của hắn?
“Tuấn Khoa, anh đã cầu hôn rồi, định lúc nào thì mới chính thức làm đám cưới đấy? Tôi nhớ là hai đứa đã kết hôn không chỉ một lần rồi nhỉ?” Nguyễn Cao Cường trêu chọc.
Anh ta nói cũng không sai, trước đây đúng là bọn họ đã từng kết hôn, nhưng chưa được tổ chức một cách viên mãn, sau này lại xảy ra rất nhiều chuyện, vì vậy đến giờ bọn họ đã có con cả rồi, nhưng vẫn chưa tổ chức được đám cưới.
“Giờ tôi là Henry, tôi tổ chức đám cưới mới cho cô ấy, không liên quan gì đến quá khứ.”
Hà Tuấn Khoa hít sâu một hơi rồi nói Nguyễn Cao Cường nhíu mày: “Cách nói này của cậu không sai, Giang chắc chắn sẽ thích”
Anh ta quay đầu nhìn về phía xa, Lâm Hương Giang ôm đứa trẻ, không ít khách khứa đang vây quanh cô, đều đang khen đứa trẻ xinh đẹp đáng yêu.
Đào Hương Vi cũng ở trong số đó, cô ấy đi đến đưa quà cho Tinh Tinh, Đào Vân Nhi cùng nhìn em gái càng thích, rất muốn cha mẹ cũng sinh thêm một em nữa, đáng tiếc bọn họ nói không sinh thêm nữa Cô ấy cảm giác được có người đang nhìn cô ấy, quay đầu lại, nào ngờ bắt gặp ánh mắt của Nguyễn Cao Cường, cô ấy chỉ nhìn anh ta mấy giây, sau đó liền quay đi.
Sau bữa tiệc trăm ngày của con gái, Hà Tuấn Khoa và Lâm Hương Giang đi lấy giấy chứng nhận kết hôn, sau đó sẽ là tổ chức đám cưới.
Bọn họ đều muốn đánh nhanh thẳng nhanh, hoàn thành nghỉ lễ này, thì sẽ trở thành vợ chồng thật sự.
Đúng lúc sau hai tuần sau đó thì có ngày tốt, vì thế thời gian kết hôn cũng đã được định sẵn rồi.
Lâm Hương Giang không cần váy cưới đặt riêng gì cả, thời gian không kịp, cô trực tiếp mua thẳng một bộ váy cưới, cũng là phong cách rất cao cấp.
Cô thông báo cho Hoàng Kiều Liên về thời gian kết hôn, nhưng mà không biết là cô ấy có nhận được hay không.
Giờ Lâm Hương Giang đang viết thiệp cưới, cô nhìn sang người đàn ông đang ngồi đối diện máy tính: “Vậy thì tôi không viết thiệp cưới mời chị cả nữa, anh có ý kiến gì không?”
Hà Tuấn Khoa nghe thấy vậy liền quay đầu nhìn về phía cô, rất nghiêm túc mà trả lời: “Em vui là được, tôi không có ý kiến gì”
Lâm Hương Giang đã biết lúc lễ trăm ngày của con gái, Hà Hàm Bội bị chặn lại ở cửa khách sạn là do Hà Tuấn Khoa tự hạ lệnh Không phải là cô muốn chia tách hai chị em họ, mà là cô không thể tha thứ cho những việc mà Hà Hàm Bội đã làm, sau này cũng không muốn gặp người này nữa.
Đột nhiên cô nghĩ đến gì đó: “Đúng rồi, anh còn chưa nói với tôi, từ lúc nào mà anh đã đứng dậy được rồi? Tôi cũng không hề phát hiện ra?”
“Chuyện này..tôi định cho em một bất ngờ, đương nhiên không thể để em biết rồi”
Lúc đó cô đang mang thai đứa bé, tâm tư đều đặt lên người đứa bé, không hề phát hiện ra là hắn có thể đi lại bình thường rồi “Tôi thừa nhận, anh thực sự đã cho tôi một bất ngờ rất lớn.”
Vì vậy cô không hề do dự mà đồng ý lời cầu hơn của hắn, cô nói xong, liền dựa đầu lên người hẳn.
Hà Tuấn Khoa trực tiếp để cho cô nằm trên đùi hẳn, ngón tay chơi đùa những sợi tóc của cô, nhíu mày: “Vậy có phải là em nên thưởng cho tôi một chút không?”
“Hửm? Anh muốn thưởng cái gì?”
“Em nhắm mắt lại đi”
Lâm Hương Giang nghe lời nhắm mắt lại, giây tiếp theo cảm nhận được hơi thở của người đàn ông đang lại gần, sau đó cảm nhận thấy sự ấm áp trên môi, môi hẳn đã đáp xuống.
Cô không nhịn được mà thấy tức cười, không phải chỉ là hôn thôi sao? Hẳn làm gì mà bắt nhắm mắt lại? Trước đây hẳn có phong cách làm việc như vậy sao?
“Đừng cười, đây là chuyện nghiêm túc, phải cư xử nghiêm túc.” Hắn bất mãn mà nói một câu.
Hai tay cô quàng quanh cổ hẳn: “Chẳng lẽ sau này mỗi khi hôn môi đều phải nhắm mắt sao?”
“Cái này gọi là cảm giác nghỉ thức, hiểu không?”
€ô cười như không cười mà gật đầu: “Hiểu rồi, vậy thì chúng ta tiếp tục?”
Lần này là cô chủ động ngửa đầu lên hôn hẳn: “Sao anh lại không nhắm mắt?”
Ánh mắt người đàn ông liền tối sầm lại, người phụ nữ này đang khiêu khích hắn sao?
Ngay sau đó, hắn trực tiếp đè cô lên ghế sô pha, hung hăng mà hôn lên môi cô.
Hai cơ thể nóng rực quấn lấy nhau trên sô pha, thật lâu sau mới không làm càn như vậy nữa, trước mắt phải đi vào vấn đề chính, phòng bên đang truyền đến tiếng khóc oa oa của con gái.
Lâm Hương Giang giật mình một cái, tỉnh táo lại, đẩy hẳn ra: “Con gái tỉnh rồi..
Hà Tuấn Khoa bị gián đoạn nên sắc mặt trở nên tối tăm, trước đây con trai làm hỏng chuyện của hắn, giờ thì là con gái..nhưng mà hẳn lại vui vẻ chịu đựng.